[Xuyên Không] Sau Khi Xuyên Vào Phim Kinh Dị, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Tới Rồi - Chương 33

Cập nhật lúc: 2025-11-04 11:20:11
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Bọn họ ?” - Nghe thấy động tĩnh, Vu Duyệt giật thẳng dậy. Cô duỗi chân, nhưng vì vóc dáng nhỏ nên đôi chân vẫn chạm mặt đất.

Trác Tinh cúi , hiệu bảo cô vòng tay qua cổ . Một tay ôm lấy eo cô, tay còn luồn váy, đỡ lấy hai chân, nhẹ nhàng bế cô xuống.

Khi những động tác , : “Không gì. Giống em thôi — thứ như bọn …”

Giọng mang chút giễu cợt: “…quấn lấy .”

Cơ thể Vu Duyệt đang áp lồng n.g.ự.c . Khi , cô cảm nhận rung động nhẹ phát từ lồng n.g.ự.c .

Vu Duyệt bỗng thấy thoải mái, vội buông tay, nhảy khỏi cánh tay .

“Vậy con quỷ tìm ?”

Theo lẽ thường, loại đó đáng lẽ chọn cô đầu tiên mới đúng. Dù “miếng thịt Đường Tăng” như cô chắc chắn ngon hơn mấy đứa nhóc con nhiều.

Hay là… khi thất bại trong việc khống chế cô trong giấc mơ đêm qua, nó bỏ cuộc ?

“Nó dám.” - Trác Tinh đáp.

Vu Duyệt liếc một cái, cúi đầu chỉnh quần áo.

Cô thầm lẩm bẩm: Thật là đồ vô dụng.

Đánh thì chạy.

Cô thậm chí còn mong con quỷ đó vẫn dám đến. Tốt nhất là đ.á.n.h với một trận, cả hai cùng trọng thương càng .

“Vu Duyệt.”

Hắn gọi tên cô.

Không hiểu , mỗi cất giọng trầm gọi tên , cô thấy chút tê dại chạy khắp cơ thể.

“Gì?” - cô đáp, giọng vui.

Trác Tinh khẽ : “Em thể nhờ giúp.”

“Hả?” - Vu Duyệt tưởng nhầm.

Nhờ giúp á?

Cô điên chắc? Anh mà giúp cô ?

vẻ mặt trông nghiêm túc, giống đang đùa.

“……”

Chẳng lẽ đây là kiểu “an ủi khi c.h.ế.t”?

đáp, nhưng bước đến gần hơn. Bóng cao lớn của che khuất phần lớn ánh sáng, bóng phủ trùm lên cô.

“Vu Duyệt, em quy tắc của bọn ?”

Hắn khẽ nâng một lọn tóc đen rơi n.g.ự.c cô:

thể cho em .”

Giọng trầm ấm, chậm rãi, dịu dàng mà ẩn chứa sự dụ dỗ.

Muốn ?

Tất nhiên là . Hiểu quy tắc, lẽ cô sẽ cách thoát khỏi .

— Vu Duyệt rút tóc : “Nếu là miễn phí.”

Cô phát hiện ngày càng thích chạm .

“Thông minh lắm, Vu Duyệt.”

Trác Tinh lọn tóc mềm mại trượt khỏi đầu ngón tay, chẳng giận, chỉ xoa đầu cô, như thầy giáo khen học trò: “ thế giới quy luật cân bằng. Có sinh ắt tử, mới thì cũ tan biến…”

“Rồi ?” - cô hỏi.

“Vậy nên, nếu cho em một bí mật của bản , chẳng em cũng nên đáp một cái ?”

…Thật là kiểu lý luận ngớ ngẩn của trẻ con.

Vu Duyệt ngẩng đầu, thấy vẫn dán mắt .

Hắn khẽ mở miệng: “Ví dụ như——”

“Nói , vì em đột nhiên thích Lý Duy nữa?”

“Hoặc là——”

Hắn nhặt lọn tóc , đưa lên môi.

“Vì mùi hương của em… bỗng trở nên ngọt ngào đến thế?”

“Vu Duyệt, em vẫn là em chứ?”

Cùng lúc đó, ở ga tàu thành phố Đồng Thủy.

Một đàn ông trẻ dáng cao vạm vỡ, mặc đồ thể thao xám, kéo vali bước xuống tàu.

Anh trong hành lang, rút điện thoại gọi:

“Sư , đến Đồng Thủy .” Giọng trầm .

Vương Tiểu Như đang dài ghế sofa xem phim, tay cầm điện thoại, cảm khái:

“Nhanh thế , em còn tưởng hai ngày nữa chứ.”

Con quỷ nam mặc áo khoác đen lúc khéo đưa một múi vải thiều bóc sẵn đến bên môi cô.

“Hehe, cảm ơn trai.” - cô há miệng, nuốt gọn.

“Sư , em ở cùng nó ?” - Giọng Biên Nhạc mang chút bất lực. “Nhớ dán bùa cho đàng hoàng, điều khiển quỷ dễ .”

“Biết , .” - Vương Tiểu Như bĩu môi. “Anh trai em sẽ hại em .”

“Em từng thấy con quỷ nào hại ?” - Biên Nhạc nghiêm giọng - “Chúng vốn là loài dã thú lý trí.”

Vương Tiểu Như chán ngán lải nhải, lẩm bẩm một câu “ông già khó tính” đổi đề tài: “Thôi, cần đến Trường Nhất Trung ? Em phiền nữa.”

“À đúng , hôm nay em gặp một chị gái xinh lắm. Em xem , đúng gu đấy. Em cho chị , khỏi cảm ơn.”

“Cúp đây!”

Biên Nhạc còn kịp gì, đầu dây bên vang lên tiếng tút tút.

Anh bất lực lắc đầu, kéo vali tiếp tục cổng.

hai bước, điện thoại reo. Anh đành dừng , máy.

“Gì nữa đây?”

Vương Tiểu Như thẳng vấn đề:

“Anh, từng thấy tứ trụ bình thường mà cực dễ chiêu quỷ ?”

Biên Nhạc nhíu mày: “Không chuyện đó. Sao thế?”

“Em   cái chị xinh , kỳ lạ…”

“Hả? Nói rõ xem.”

“Tứ trụ của chị bình thường, nhưng bảo tiểu quỷ bám theo.”

“Quan trọng nhất là hôm đó, khi em gặp chị , suýt nữa em khống chế nổi trai.”

“Ý em là… con quỷ đó?”

“Anh trai ăn chị .”

“……” Biên Nhạc im lặng một lúc, trầm giọng: “Tiểu Như, oán niệm thì c.h.ế.t thể lưu . Em còn nhớ em nuôi trai em bằng gì ?”

“Ăn tiểu quỷ mà.” - Cô ngẩn , bỗng bật dậy - “Anh là——”

.” - Biên Nhạc nghiêm giọng - “Bản năng của bọn chúng là nuốt lẫn .”

“Vậy nên…” Anh ngừng một chút. “Người con gái đó — chắc là ?”

“Vu Duyệt, em vẫn là em chứ?”

Vu Duyệt kinh ngạc đàn ông mặt.

Hắn hỏi cô… còn là cô ?

Câu hỏi thật khó tin, nhưng cô hiểu, vốn còn là Vu Duyệt ban đầu nữa.

Cô chỉ là một hồn du từ thế giới khác trôi đến đây.

mà…

Hắn tưởng ai cũng như ?

Rơi mặt nạ thì chẳng thèm diễn nữa !

Bác sĩ Vu lạnh mặt, liếc một cái:

“Không hiểu đang gì.”

Rồi , giọng lạnh nhạt.

vẫn tiếp:

“Em còn nhớ điều ước em từng ở đó chứ? Tất cả đều liên quan đến Lý Duy.”

tại , giờ em yêu nữa?”

“Khi , thấy trái tim em đập nhanh chút nào.”

“Yêu một , tim chẳng sẽ đập nhanh ?”

Hắn từng bước ép sát, hỏi từng câu, giống như một học sinh tò mò thứ.

Vu Duyệt ngờ quan sát kỹ đến thế. Cô vô thức lùi một bước, tránh ánh , lẩm bẩm: “Sao thể yêu một từng hiến tế chứ?”

Hắn phản bác: “ đó em chuyện hiến tế.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-33.html.]

Hắn tiến thêm một bước, cúi cô:

“Hay là… em qua cái gọi là ‘giai đoạn yêu say đắm’ ? Giờ chẳng còn tim đập loạn nữa?”

Hắn gần. Do chênh lệch chiều cao, khi cô, cúi .

Không bức tường, cưỡng ép. Hắn chỉ đó, lặng lẽ cô, chờ câu trả lời.

cô vẫn cảm nhận thở phả mặt.

Gần quá…

Vu Duyệt lùi thêm một bước.

gật đầu thừa nhận: Phải, qua . Tim giờ bình lặng như nước.

Hắn bỗng khẽ .

thấy .”

Hắn cúi , nghiêng đầu như đang lắng ,

“Bây giờ thấy tim em đập.”

“Vu Duyệt, em đang rung động vì ?”

“Không , mà là vì .”

Hắn lùi , đôi mắt nhạt màu ánh lên nụ :

nên thấy vui vì điều đó ?”

Vu Duyệt đưa tay ôm ngực, cảm giác tim đập loạn xạ. Cô rõ, ở gần , nhịp tim chẳng bao giờ bình thường nổi.

“Nỗi sợ cũng khiến tim đập nhanh.”

Cô lạnh giọng đáp, bước phòng tắm.

Trác Tinh yên, môi vẫn cong: “Chiều nay ca phẫu thuật, nên tắm đấy.”

Vu Duyệt khựng , trừng mắt , vội vàng đầu, chạy thẳng phòng ngủ.

Đồ khốn kiếp!

sạch sẽ nữa !

Trác Tinh theo bóng lưng cô, thấy làn da cô ửng hồng chỉ vì một câu .

Hắn bật .

Tất nhiên là dối.

Trác Tinh đặt tay lên ngực, cảm nhận trái tim đang đập dữ dội.

Hắn hiểu vì cố tình những lời đó.

Chỉ rằng, trái tim như nhảy khỏi lồng ngực.

Là phản ứng của cơ thể ? Hay là… cảm xúc của chính ?

Hắn mím môi, cụp mắt.

Không nhớ nổi nữa. Linh hồn chứa quá nhiều ký ức thuộc về .

hình như, xưa nay vốn cảm xúc.

Thế mà… cô gái đó——

Từ khi chiếm lấy thể , khát vọng phát từ linh hồn vẫn thỏa mãn.

Ngược , nó càng gào thét dữ dội, trống rỗng đến phát điên.

Vì mùi hương biến mất .

Trác Tinh khẽ vuốt ngón tay cái, nơi đó dường như vẫn còn cảm giác mềm mại của tóc cô.

Khi cô lấy cơ thể, cách khác, khi ý thức cô trở ——

trở nên hấp dẫn như thế.

Thú vị thật, - Trác Tinh nghĩ.

Là linh hồn.

Linh hồn khác .

Vậy thì—— nuốt thôi.

Tại trường học.

Biên Nhạc cảnh sát dẫn đến tòa nhà thí nghiệm. Khi đến nơi, mấy chờ sẵn.

Người đầu là một đàn ông cao to, râu quai nón, mặc cảnh phục — khá dễ thiện cảm.

Bên cạnh là một đàn ông trung niên tóc thưa, mặc bộ vest sang trọng.

Biên Nhạc cau mày .

Da vàng bệch, quầng mắt thâm — kiểu sa đọa, trụy lạc, tự chăm sóc .

Không hợp mắt.

“Biên đại sư, cuối cùng ngài cũng đến!” - trung niên hồ hởi bắt tay - “ là Tân Bạch Hoành, hiệu trưởng trường .”

Biên Nhạc liếc ông nữa.

Ấn đường thâm đen, gương mặt hiện rõ tướng ác nhân.

…Càng hợp mắt.

Anh rút tay về, sang cảnh sát.

“Ứng Cao Đạt, đội trưởng đội hình sự thành phố.” - chìa tay - “Cảm ơn ngài đến giúp điều tra vụ án .”

“Ừ.” - Biên Nhạc gật đầu, đáp khách sáo - “Nên thôi.”

Tân Bạch Hoành nóng ruột chen : “Đại sư, mau xem giúp với! Trường chúng rốt cuộc thế ?”

“Sao ngày nào cũng học sinh nhảy lầu? Có ma ám ?”

Ông lớn, giọng dồn dập, tay chân cũng múa may theo, hợp với vẻ bề ngoài bóng bẩy, chẳng khác gì mấy ‘nhập đồng’.

Biên Nhạc lấy la bàn , sang hỏi Ứng Cao Đạt:

“Tình hình cụ thể thế nào? cần thời gian và diễn biến, càng chi tiết càng .”

Ứng Cao Đạt nhận tập hồ sơ từ cấp , bộ nội dung.

Biên Nhạc đeo găng, bước đến xem mấy bức ảnh hiện trường.

“Hiện giờ chỉ hai học sinh?”

“Không, còn một bảo vệ.” - Trương Mai Mai đáp, lật thêm tờ khác - “Anh hôn mê, tìm thấy nguyên nhân bên ngoài.”

Biên Nhạc nheo mắt, giơ ảnh lên ánh đèn: “Đây là gì?”

Trong ảnh, bảo vệ đang nắm chặt một tờ giấy vàng, lộ góc nhỏ, đó còn vương vết bút chu sa nhạt màu.

“Anh , một hai ngày nữa sẽ tỉnh.” 

Gương mặt nghiêm nghị của Biên Nhạc thoáng hiện chút nhẹ nhõm.

“Không ai cho , nhưng tờ bùa cứu mạng .”

Tân Bạch Hoành liền reo: “Đại sư, ý ngài là bùa thể giữ mạng ?”

Biên Nhạc liếc ông , ánh mắt thoáng chút chán ghét, nhưng vẫn giải thích:

“Đó là vì con quỷ nhằm . Người bảo vệ chỉ vô tình cản đường, vạ lây thôi…”

Nhất Tiếu Hồng Trần

Vẻ mặt hớn hở của Tân Bạch Hoành lập tức sụp xuống.

Biên Nhạc để ý, tiếp tục xoay la bàn, miệng lẩm nhẩm chú ngữ.

Anh cau mày, quanh tòa nhà một vòng, trầm giọng : “Hai tin.”

Trương Mai Mai lanh miệng hỏi:

“Một , một hả?”

Biên Nhạc lắc đầu:

“Cả hai đều .”

“Thứ nhất, quanh tòa nhà lấy một con quỷ.”

Tân Bạch Hoành ngạc nhiên: “Vậy chẳng tin ?”

“Không.” - Biên Nhạc nghiêm giọng - “Người c.h.ế.t thể rời khỏi nơi họ c.h.ế.t, trừ khi vật dẫn đưa họ .”

“Vật dẫn thể là , cũng thể là đồ vật. Nếu là — nhất định là nhân hoặc kẻ dùng cách đặc biệt để liên kết với họ. Nếu là vật — ắt là thứ họ từng chạm khi còn sống.”

“Ý ngài là?” - Trương Mai Mai hỏi.

“Nếu nhân từng đến, thì chắc chắn ai đó mang hồn nó !”

Mọi đều biến sắc.

Cứ tưởng mời đại sư đến là thể bắt quỷ ngay tại chỗ, ai ngờ còn truy tìm đem nó .

Điều đáng sợ hơn — chẳng ai kẻ đó đem nó để gì, liệu con quỷ còn tiếp tục g.i.ế.c trong lúc họ điều tra .

“Thứ hai,” sắc mặt Biên Nhạc trở nên nghiêm trọng hơn , “ở nơi tập trung đông như trường học, thể nào sạch sẽ đến mức lấy một con quỷ.”

“Rất khả năng là tất cả những tiểu quỷ nó nuốt hết .”

“Mà loài quỷ khi nuốt lẫn … thì chẳng khác nào nuôi độc cổ cả.”

“Nó sẽ ngày càng hung dữ hơn!”

Loading...