[Xuyên Không] Sau Khi Xuyên Vào Phim Kinh Dị, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Tới Rồi - Chương 35 (1)

Cập nhật lúc: 2025-11-04 15:16:45
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trác Tinh hiểu rõ ý trong câu của Vu Duyệt, cũng hiểu những chuyện nam nữ giữa tình và ái là thế nào.

Cầu mà , yêu mà chia ly, oán mà vẫn gặp.

Tất cả những điều , đều từng chứng kiến.

chỉ là chứng kiến, từng thật sự trải qua.

Hắn hiểu hết những cảm xúc mà con thể sinh , nhưng vĩnh viễn thiếu năng lực tự sinh chúng.

Dù là khi còn là , lúc thành quỷ — dường như vẫn luôn nhạt nhòa như thế…

Không, thật khi quỷ còn giống con hơn, ít nhất bây giờ vẫn bản năng và ham .

Hắn bóng dáng cô gái mặt, trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác ướt át.

Haiz… .

Cảm xúc của cô mãnh liệt như ?

Hàng mi run rẩy trong lòng bàn tay .

Thật cũng hẳn, lẽ chỉ khi mới như thế.

Trác Tinh khẽ cong môi — rốt cuộc là thức ăn, là thứ gì khác đây?

“Ngủ .” Hắn rút tay , hiệu Vu Duyệt chiếc đồng hồ treo tường đang toả sáng xanh.

“Đã 12 giờ á?!” Vu Duyệt kêu lên. “Thôi c.h.ế.t, mai còn !”

Cô bật dậy, phịch xuống.

cũng chỉ còn năm ngày nữa là ăn , còn cái gì nữa chứ? Làm công cho bệnh viện và con quỷ ?

Vu Duyệt rút điện thoại, lặng lẽ mở giao diện của ứng dụng màu xanh .

“Làm gì thế?” Trác Tinh hỏi.

xem thử trong Huabei của đủ nợ , để cho thừa kế mà.” Vu Duyệt thở dài.

Lần Vương Tiểu Như tịch thu tiền thật đúng là lỗ quá!

Trác Tinh mỉm .

“Ngủ .” Hắn .

Vu Duyệt liếc một cái, lề mề dậy. Vừa bước đến cửa phòng ngủ, cô bỗng nhớ chuyện gì, đầu , nửa khỏi khung cửa:

“Anh Tiểu Thần bọn họ ? Giờ họ nguy hiểm lắm ?”

Trác Tinh đến, đẩy nhẹ cái đầu lời trong:

“Ngủ . Ít nhất đêm nay vẫn an .”

Cùng lúc đó, tòa nhà thực nghiệm.

Cảnh sát chia hai nhóm: một nhóm điều tra những từng lui tới tòa nhà trong vài ngày qua, nhóm tìm hiểu nhân của nạn nhân tám năm .

Còn Biên Nhạc và đội trưởng Ứng thì ở ngay tòa nhà thực nghiệm.

Để tránh xảy chuyện học sinh nhảy lầu trong đêm, hai quyết định canh gác.

Đèn đường vàng vọt, bốn phía tĩnh lặng một tiếng động.

Trong xe cảnh sát, hai đàn ông vốn tính trầm mặc nhất thời gì.

Biên Nhạc ngoài cửa sổ — tòa nhà xám tro trong bóng đêm đen đặc như một con quái vật khổng lồ cái miệng sâu hun hút, đang yên lặng phục kích, chờ đợi con mồi yếu đuối dấn .

Trên gương mặt trẻ tuổi của phủ một tầng u sầu, giữa mày nhíu chặt, một cảm giác chẳng lành cứ quanh quẩn trong lòng từ khi đặt chân đến thành phố Đồng Thủy.

“Chúng hành động nhanh.” Anh , “Cô g.i.ế.c . Oán linh tăng sức mạnh ngoài việc nuốt đồng loại thì còn thể g.i.ế.c để hấp thụ oán niệm.”

“Nếu cứ để cô tiếp tục g.i.ế.c nữa, khi nuốt đủ oán niệm của mười , cô sẽ biến thành lệ quỷ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-35-1.html.]

“Đến lúc đó, e rằng ngay cả cũng thể trấn áp nổi cô .”

Anh thở dài tiếng, trong đêm tối đầy bất an và sợ hãi , con thực sự cần ai đó để trút nỗi lo trong lòng.

Ứng Cao Đạt đáp, chỉ lấy một gói bánh quy nén: “Ăn ?” Anh hỏi Biên Nhạc.

Biên Nhạc nhíu mày lắc đầu: “ ăn tàu .”

Ứng Cao Đạt gật đầu, xé lớp bao bạc, bóp một miếng bánh trắng, c.ắ.n mạnh xuống.

từng gặp cô bé đó. Ý là… khi cô còn sống.” Anh chậm rãi mở miệng, giọng như kể một câu chuyện dài cũ.

Biên Nhạc đầu , thấy đội trưởng luôn nghiêm nghị đang nhai chậm rãi miếng bánh, trong mắt trầm đục, chẳng thể đoán cảm xúc.

“Cô tên là Nghiêm Hương Hương, một cô bé ngoan, cũng xinh.”

Anh Biên Nhạc: “Cậu đấy, những đứa trẻ, chỉ cần ngay nó là học sinh giỏi.”

Biên Nhạc gật đầu — đúng, cũng từng gặp những đứa như thế.

Ứng Cao Đạt kể tiếp: "Nhà chúng chỉ cách một khu chung cư. Sáng nào cũng thấy cô bé giúp dọn hàng bán đồ ăn sáng.”

mấy khách quen , nhà họ chỉ hai con nương tựa .”

Ánh mắt dần trở nên m.ô.n.g lung, như rơi hồi ức.

“Cô bé tươi. Lần đầu mặc đồng phục cảnh sát mua bánh bao, cô còn lén cho thêm một quả trứng .”

Người đàn ông râu quai nón nhắc mà cũng bật , nhưng nụ cứng ngắc và thô ráp, hợp với khuôn mặt chút nào.

“Thật bán đồ ăn sáng vất vả lắm. Ba giờ sáng dậy nhào bột, năm giờ mở hàng. Cô bé vẫn giúp . Trời học lúc nào mà vẫn đỗ Nhất Trung…”

Giọng thấp dần:

“Mẹ cô bé thường con bé giỏi giang, đợi nó đỗ đại học thì sẽ bán nhà, đến trường nó thuê chỗ mở quán, tiếp tục bán đồ ăn sáng để đến ủng hộ.”

Ứng Cao Đạt c.ắ.n mạnh thêm miếng bánh nữa:

“Cậu từng ăn bánh bao nhà họ , vỏ mỏng, nhân đầy, ngon hơn cái bánh khô khốc nhiều.”

Anh uống một ngụm nước.

Nhất Tiếu Hồng Trần

“Tám năm , thấy cô bé đến đồn công an báo án, tay cứ nắm chặt áo, trông căng thẳng.”

vốn định qua chào một câu, dù cũng ăn bánh bao nhà họ ba năm, dịp thì giúp đỡ chút.”

Giọng bỗng cao lên, xen chút tức giận:

lúc đó còn vụ án khác, gấp. Nên chỉ liếc qua một cái, nghĩ ngày mai mua đồ ăn sáng thì hỏi xem chuyện gì xảy …”

Anh lặp , giọng run nhẹ: “Chỉ liếc một cái thôi…”

Rồi —

“Ngày hôm kịp đến quán, cô bé c.h.ế.t …”

Bàn tay siết chặt gói bánh, những mẩu vụn khô trong miệng phun theo thở gấp gáp.

“Lại còn c.h.ế.t theo cách đó!”

Biên Nhạc thấy mắt đỏ lên, cố gắng nuốt phần vụn bánh còn .

Bánh dính đầy râu, cũng chẳng buồn lau, chỉ khàn khàn:

“Đó đầu thấy c.h.ế.t, cũng đầu thấy nhảy lầu.”

luôn nghĩ, nếu hôm đó chịu hỏi thêm một câu, chịu tìm hiểu xem cô bé gặp chuyện gì… lẽ cô tuyệt vọng đến mức chọn cách c.h.ế.t như thế.”

Biên Nhạc im lặng, lời an ủi nghẹn nơi cổ. Cô gái thật sự c.h.ế.t, mang theo oán khí nặng nề.

Anh thể dối, chỉ lặng lẽ vỗ vai đội trưởng từng trải.

“Sau đó hỏi đồng nghiệp trực hôm , xem cô bé đến báo án gì. Họ , vì Nghiêm Hương Hương nhanh chóng đội trưởng gọi phòng việc.”

đến hỏi đội trưởng lúc đó, ông chỉ là… do thầy ở trường phạt học sinh quá mức.”

Loading...