[Xuyên Không] Sau Khi Xuyên Vào Phim Kinh Dị, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Tới Rồi - Chương 35 (2)
Cập nhật lúc: 2025-11-04 15:56:10
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ứng Cao Đạt đột nhiên đầu , với Biên Nhạc: “Anh ? Đội trưởng giáo viên từng mắng cô , thật sự tin nổi.”
“Hương Hương ngoan lắm, đối xử với tất cả . Một đứa trẻ như thể giáo viên phê bình chứ?”
“Sau đó còn hỏi cô , ngay cả cô cũng chẳng nhận điều gì bất thường. Anh nghĩ xem, một đứa trẻ luôn giấu kín tâm sự, luôn quan tâm khác như thế, thể giáo viên mắng ?”
“Cô bé chỉ còn vài tháng nữa là thi đại học thôi! Còn vài tháng nữa là thi đại học ... Mẹ cô còn , đợi khi cô đại học thì sẽ...”
Biên Nhạc hỏi: “Thật sự tra gì ?”
Ứng Cao Đạt đau khổ lắc đầu: “Không, bên giáo viên manh mối, bên học sinh thì chẳng ai dám gì cả.”
“Mọi thứ... giống như một bàn tay vô hình đè nặng xuống. Cái c.h.ế.t của cô quá sạch sẽ — ngoài cái c.h.ế.t kỳ quái đó, chẳng để gì cả...”
Chiếc xe cảnh sát đóng kín khiến khí bên trong trở nên ngột ngạt, ngột ngạt đến mức Biên Nhạc thấy như một luồng khí nghẹn trong lồng ngực, thở .
Hai cứ im lặng như thế, mãi mới chậm rãi : “Chúng luôn một cách — oán quỷ khi báo thù, một khi g.i.ế.c thì thể siêu sinh nữa. Không thể siêu độ, chỉ thể diệt trừ.”
“Nếu bắt cô …”
Biên Nhạc dở chừng thì nghẹn .
Ứng Cao Đạt im lặng châm một điếu thuốc, hạ kính xe xuống, về phía chân trời.
Làn khói trắng nhạt lượn lờ giữa hai , lặng im.
Một lúc lâu , mới chậm rãi :
“Chúng là cảnh sát — cảnh sát bảo vệ sống.”
Người đàn ông râu quai nón một nữa đeo lên vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị vốn .
Vu Duyệt Trác Tinh ấn đầu đẩy phòng ngủ. Cô lầu bầu: “Gì mà ‘ít nhất tối nay sẽ chuyện’? Ý là tối nay đang canh ngoài ?”
nghĩ kỹ thì cũng đúng, xảy chuyện đến hai , nếu canh chừng chặt hơn thì đúng là coi mạng như cỏ rác.
Chỉ là… cho dù bao nhiêu canh, chắc cũng vô ích thôi? Bác bảo vệ chẳng vẫn gặp chuyện ?
Cô thở dài, chui đầu chăn, lấy điện thoại , mở nhóm ba “Đội Tự Cứu Hỗ Trợ”.
Vu Duyệt: “Mọi còn sống chứ?”
Rất nhanh trả lời.
Phương Thần: “Chị ơi, thế?”
Phật Tổ Phù Hộ: “Chị đại, chị hù em c.h.ế.t khiếp! Em đang chơi game với em mà!”
Vu Duyệt cạn lời. Thằng nhóc Triệu Minh Địch , gan to thật đấy.
Cô tag nó: “Đêm qua sợ c.h.ế.t ?”
Phật Tổ Phù Hộ: “Hehe, giờ hết sợ ! Anh em bảo tối nay bên khu nhà thực nghiệm thầy phong thủy đến trấn giữ , đảm bảo chuyện gì !”
Vu Duyệt: “...Cảm giác như em còn hơn cả bố em đấy.”
Phật Tổ Phù Hộ: “Đương nhiên ! Tự hào chứ ~”
Vu Duyệt cảm thấy Triệu Minh Hưởng ( trai nó) vẻ loại chăm em như , nhưng chắc cô hiểu rõ thôi.
Phật Tổ Phù Hộ: “Chị đại, . Có gấp là hiệu trưởng mới gấp đó! Chị , điện thoại của ổng hôm nay gọi nổ luôn, ai cũng đòi ông cho lời giải thích. Nên , chị ngủ sớm .”
Lúc , Tiểu Thần : “Chị đừng sợ, bạn trai chị lợi hại lắm! Hôm đó ở trong bếp là cứu chị đó, đây em hiểu lầm …”
Vu Duyệt dòng chữ màn hình — là chuyện xảy khi cô nhập ?
Là Trác Tinh cứu cô?
...chắc để giành “thực phẩm dự trữ” thôi nhỉ?
Nghĩ đến câu hỏi tối nay cô từng hỏi Trác Tinh, Vu Duyệt đột nhiên hỏi Tiểu Thần xem lúc đó trông thế nào.
cô mới gõ vài chữ thì cả điện thoại và chăn khác nhấc lên, nắm vững trong tay.
“...”
Vu Duyệt kéo chăn xuống, liền đối diện với một đôi mắt đen kịt tròng đen.
“Á——”
Cô nghẹn tiếng hét , vội co chui tọt trong chăn.
Người ... còn nhập cơ thể khác nữa ?
Một lúc , khi điện thoại đặt lên giường, Vu Duyệt mới dám ló nửa cái đầu.
Trong phòng ngủ tối om, cô rõ mặt , chỉ thấy đôi mắt khôi phục màu bình thường.
Ánh trăng mờ khắc nét gương mặt , nốt ruồi đỏ bên gò má trong ánh trăng càng nổi bật.
“Anh... …” Vu Duyệt cố tìm từ.
“Cậu .” — giọng khẽ vang.
Âm điệu của đổi, đúng hơn là — khi mượn thể Lý Duy nữa, giọng của trở nên trong trẻo, lạnh và rõ ràng hơn.
Vu Duyệt dám thẳng, cảm giác hai chuyện trong căn phòng chỉ ánh trăng thế — quá mật.
Cô định với tay bật đèn đầu giường.
một luồng khói đen lạnh lẽo bỗng cuốn lấy cổ tay cô, ngăn .
“Anh?” Vu Duyệt khẽ gọi.
Luồng khói lạnh buốt như băng, xâm nhập từng dây thần kinh của cô, khiến cô kìm mà rùng .
“Trời tối , Vu Duyệt.” — Trác Tinh khẽ .
“Trời tối… thì sẽ kiểm soát .”
“Hả?” Vu Duyệt hiểu.
khói đen vẫn buông cô , ngược còn kéo cô khỏi chăn.
Khi cô còn kịp phản ứng, cúi xuống.
Hơi thở xa lạ ập đến — cô tưởng sẽ như , chôn đầu cổ cô, liền nhắm mắt, khẽ ngả về .
bên má truyền đến cảm giác lạnh buốt, ẩm mềm — đau nhói.
“?!”
Vu Duyệt mở mắt — biến mất.
Hắn ...
Cắn cô ?
Vu Duyệt đưa tay sờ lên chỗ còn đau —
...đúng là c.ắ.n thật.
May mà chảy máu! nãy, khi Trác Tinh tiến gần, cô thấy nhiều tiếng — từ trong vang .
Như một chiếc TV cũ đổi kênh liên tục — ồn ào, lộn xộn, vô giọng chen lẫn, ngừng thì thầm điều gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-35-2.html.]
Vu Duyệt ngoài cửa sổ — trống rỗng.
Có lẽ, cô thật sự hiểu thế giới mà đang tồn tại.
Trác Tinh sân thượng, gió lạnh thổi xuyên qua thể , mà chẳng thấy chút lạnh nào.
Có lẽ vì cơ thể vốn lạnh hơn cả gió, hoặc cũng thể, những thứ như vốn còn cảm giác.
điều đó thể loại trừ — bởi khi trong phòng ngủ, khi môi chạm lên má cô, cái cảm giác mềm mại, ấm áp đó tràn ngập bộ ý thức.
Một cảm giác từng .
Môi dán da cô, răng khẽ c.ắ.n lên làn thịt mềm — chỉ cần dùng chút lực, chắc chắn sẽ dòng chất ngọt trào , giống hệt như nếm thử.
Thứ đó chắc chắn ngon.
cô sẽ đau.
Cô hình như sợ đau.
Đau — thì sẽ .
Cô lắm.
Trác Tinh cúi đầu bàn tay , mở siết .
Hắn nắm lấy thứ gì đó — tóc, cổ tay, mắt cá, vai, hoặc ôm lấy vòng eo mảnh khảnh ...
Bất cứ thứ gì, chỉ cần là của cô — mang ấm và mùi hương của cô...
Bất cứ thứ gì cũng .
cái khát vọng bạo liệt và tàn nhẫn đó, trong đêm tối, càng dữ dội.
Hắn suýt nữa kiềm — mà c.ắ.n nát cô!
Cắn nát từng đốt xương, hút sạch m.á.u và tủy, x.é to.ạc từng tấc da thịt!
Hoặc — nuốt trọn linh hồn cô.
, nuốt chửng! Nuốt chửng! Nuốt chửng!
Trác Tinh khẽ nhíu mày. Hắn ghét bản d.ụ.c vọng chi phối.
cơn đói trong bụng quá mãnh liệt, buộc ăn chút gì đó để tan biến.
Những xúc tu của tùy tiện cuốn lấy một con quỷ nhỏ đầu to kì dị.
Trác Tinh cau mày — trông quen lắm.
Hắn nhớ đến dáng vẻ ai đó khi nó dọa sợ.
Khóe môi khẽ nhếch.
Rồi — một ngụm nuốt chửng.
thế vẫn đủ. Cơn đói trong bụng vẫn gào thét.
Hắn hiểu — tại hôm nay khó thỏa mãn đến .
Là vì tiếp xúc với cô quá nhiều ?
Cảm giác đó trong cơ thể như luôn thì thầm: đủ, đủ!
“……”
Đi bệnh viện .
Ở đó chắc đủ “thức ăn” cho .
Đêm nay rõ ràng sẽ chẳng yên bình — bệnh viện thành phố đón một vị khách mời.
Tiếng gào của ma quỷ vang vọng, ai oán. mỗi khi cất tiếng, lập tức làn khói đen đặc quánh cuốn lấy, cả tiếng kêu lẫn linh hồn cùng biến mất.
Chốc lát , Trác Tinh bước khỏi bệnh viện — nhưng trong sâu thẳm linh hồn, cơn đói vẫn nguôi.
Hắn căn nhà nhỏ đó, căn phòng ngủ .
— lẽ tới, sẽ thể kiềm chế nữa, mà nuốt trọn cô gái .
Trác Tinh nhíu mày.
Lúc đó, thấy một cái bóng quen thuộc.
Hắn khẽ : “Ngươi đến xin sức mạnh ?”
“Ta thể cho ngươi.”
“ đổi , ngươi đáp ứng điều kiện của …”
Vu Duyệt hiếm khi ngủ ngon như , ít sáng dậy còn cảm giác nặng nề như nghiền ép nữa.
Cô vươn vai, nhận xung quanh trống trơn.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Hắn về ?
Hay trong chiếc nhẫn?
Hoặc nhập Lý Duy ?
Vu Duyệt cầm điện thoại, định nhắn tin cho Lý Duy.
nghĩ một lát, đặt xuống.
Hỏi gì giờ?
Kiểu “Anh còn là ?” ?
Thôi .
Hiếm khi yên tĩnh như thế.
Cô ngâm nga rán trứng. Khi trở mặt, một tay cầm xẻng, tay vô thức chạm lên má.
“?”
Nhận điều đó, cô lập tức hậm hực lau mạnh mấy cái.
Tên đó... hôm qua còn thè lưỡi nữa chứ!
Cô dường như vẫn cảm nhận ——
Người đàn ông nghiêng đầu, ánh trăng rọi lên đường nét sắc nhọn nơi cằm . Đôi môi nhạt khẽ dán lên má cô, răng c.ắ.n nhẹ một chút, để vết hằn nhỏ, đầu lưỡi ...
A a a a!
Không nghĩ nữa!
Vu Duyệt ôm mặt, còn đầu mũi thì thoang thoảng mùi khét…
“……”
Vu Duyệt, mày đúng là... khát quá !
Cô hung hăng khinh bỉ chính một trận.