Buổi sớm, khi bầu trời hửng sáng, ánh trắng nhạt như bụng cá bắt đầu lan nơi chân trời.
Biên Nhạc và Ứng Cao Đạt, những canh suốt đêm ngoài tòa nhà thí nghiệm, bước xuống xe, duỗi giãn cơ thể cứng đờ.
Một cảnh sát trẻ đến ca, tay xách hai cốc sữa đậu nành và vài chiếc quẩy, khuôn mặt búp bê nở nụ : “Đội trưởng, đại sư, hai ăn chút gì .”
Cậu giơ đồ trong tay lên, thở phào nhẹ nhõm:
“Tối qua xảy chuyện gì, thật may quá.”
Dù là nhiệm vụ, nhưng ai mà thấy mấy đứa trẻ gặp chuyện nữa chứ.
Biên Nhạc mỉm đáp lễ. Cậu cảnh sát chắc tầm tuổi , chỉ là khuôn mặt non nớt khiến trông trẻ hơn nhiều — lẽ là do gương mặt búp bê .
Không do nghề nghiệp ảnh hưởng , nhưng Biên Nhạc cảm thấy mấy cảnh sát đều khiến thấy dễ thiện cảm.
“Không chủ quan.” Ứng Cao Đạt vỗ vai cấp , : “Giờ đủ nhân lực, ban ngày thể một trông chừng ở đây ?”
“Rõ!” — Cảnh sát trẻ lập tức nghiêm chào, suýt nữa đổ cốc sữa đậu nành tay.
Biên Nhạc bật ; ngay cả khuôn mặt trầm tĩnh của đội trưởng Ứng cũng lộ nét nhẹ: “Cẩn thận chút!”
Anh vỗ nhẹ n.g.ự.c cảnh sát trẻ, hiệu cho Biên Nhạc cùng rời .
“Ơ? Hai ăn ? Sữa đậu nành còn ấm mà!” — Cậu vội .
Biên Nhạc mấy bước, vẫy tay:
“Cậu tự ăn .”
Anh dừng một chút bổ sung: “Nhớ cẩn thận, chuyện gì đừng tự ý xông lên, lập tức liên hệ với .”
Anh nhớ dáng vẻ hai đêm qua khi trong xe — tàn t.h.u.ố.c rơi bên ngoài cửa sổ, và đàn ông râu quai nón trầm giọng :
“Chúng là cảnh sát bảo vệ sống.”
Lúc , Biên Nhạc bỗng cảm thấy đội trưởng Ứng hôm nay gần gũi hơn, chút “ ” hơn đêm qua.
Anh hiếm khi xuống núi, nhưng thích những tương tác giữa với .
Biên Nhạc còn đang mím môi thì đội trưởng đầu : “Mấy lính mới sở, thật là chẳng khiến yên tâm chút nào.”
“Ừ, đúng .” Biên Nhạc đáp.
Hai cùng đến quán ăn sáng mà Ứng Cao Đạt nhắc tới. Họ định tìm gặp duy nhất của nạn nhân tám năm để điều tra xem bà khả năng mang oán linh .
Lúc đó gần 7 giờ rưỡi sáng. Trên đường qua tấp nập, nhưng quanh quán ăn chỉ vài khách lác đác.
Ứng Cao Đạt khẽ thở dài:
“Từ khi Hương Hương mất, Lưu Mẫn chẳng còn tâm trí buôn bán nữa. Giờ chỉ còn mấy khách quen như chúng chịu ghé qua thôi.”
Anh bước đến:
“Chị cả.”
Người phụ nữ cúi gập lưng ngẩng đầu lên, lộ gương mặt hằn đầy dấu vết thời gian.
Tóc bà bạc, da thì sạm vàng.
Có vẻ mắt bà còn , khi tiếng gọi của đội trưởng Ứng, bà nheo mắt, rướn như cố nhận mặt là ai.
Biên Nhạc thoáng sững sờ — trong đôi mắt đục ngầu hề ánh sáng.
Giống như một cơ thể c.h.ế.t từ lâu, chỉ còn dựa ký ức của cơ bắp mà bước — chút thở của “sự sống”.
rõ ràng, bà chút âm khí nào.
Không bà …
Anh khẽ lắc đầu hiệu cho Ứng Cao Đạt.
Lúc phụ nữ cũng nhận :
“Đội trưởng Ứng.”
Khóe miệng bà cong lên, gượng gạo tạo thành một nụ .
độ cong cứng đờ, giống hệt nụ của con rối trong sân khấu bóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-36-1.html.]
Thật quá gượng ép…
Biên Nhạc cau mày, chẳng thêm.
Ứng Cao Đạt thì tự nhiên bước đến chuyện vài câu, cầm về một túi nilon — bên trong là mấy chiếc bánh bao.
“Cho .” — Anh đưa cho Biên Nhạc, cũng lấy một cái cho .
“Có chuyện với .”
Biên Nhạc c.ắ.n một miếng.
Hơi nóng mang theo mùi thịt thơm lan khắp khoang miệng, dầu và nước thịt quyện trượt qua đầu lưỡi.
Anh mở to mắt — hương vị thật khiến ngây ngất.
“Ngon chứ?” — Ứng Cao Đạt ha hả. “ , bánh bao nhà chị ngon lắm.”
dứt lời, sắc mặt trầm xuống:
“Cái chuyện về việc ‘g.i.ế.c mười sẽ thành lệ quỷ’…”
“G.i.ế.c mười , sẽ biến thành lệ quỷ.” — Biên Nhạc giải thích.
“Ừ.” — Ứng Cao Đạt gật đầu, “ tính , hôm khi học sinh nhảy lầu, đúng là mười đó.”
“Người c.h.ế.t tính một, học sinh thương và bảo vệ tính hai, thêm hai lớn nữa và năm học sinh khác.”
Biên Nhạc lập tức đặt bánh bao xuống:
“Thế thì nguy , con ác quỷ đó thể để ‘dấu liên kết’ họ!”
Lời dứt, điện thoại bên của Ứng Cao Đạt liền reo lên.
“Đội trưởng, xong ! Lại c.h.ế.t!”
Giọng bên đầy hoảng loạn: “Năm ! Tất cả đều c.h.ế.t trong nhà!”
“Gì cơ?” — Ứng Cao Đạt nắm chặt điện thoại. “Không ở trường ?”
“Không, ở nhà. Và những từng tòa thí nghiệm. mà… cách c.h.ế.t của họ…”
Người báo cáo ngập ngừng.
Ứng Cao Đạt trầm giọng: “Nói.”
“Rõ! Các nạn nhân đều là nam giới, khi c.h.ế.t trần truồng, phần …”
Anh ngừng giây lát: “…đều cắt bỏ và nhét miệng.”
“……”
Nhất Tiếu Hồng Trần
Dù từng chứng kiến vô vụ kỳ dị, Biên Nhạc vẫn khỏi cảm thấy đau nhói nơi bụng khi đến đây.
Chiếc bánh bao trong tay bỗng trở nên khó nuốt.
“Điều tra!” — Ứng Cao Đạt lạnh giọng lệnh.
“Trước hết tra hiện trường và mối quan hệ xã hội của họ!”
Người bên vẻ khó xử: “ thưa đội trưởng, chúng lấy lời khai ở một nhà, của nạn nhân … họ tận mắt thấy ‘ma’.”
“Và ai để lộ tin.” Giọng hỗn loạn, “Bọn phóng viên kéo đến !”
Ứng Cao Đạt buông một câu c.h.ử.i khẽ — điều ghét nhất là vụ án còn điều tra rõ mà đám nhà báo ngửi thấy mùi và kéo đến đưa tin.
“Đi thôi!” — Anh với Biên Nhạc.
Hai vội vã lên xe. xe khởi động, thấy đám đông tràn đến chỗ họ .
Trong đó vác máy , kẻ cầm gậy sắt — ai nấy đều hùng hổ, trông chẳng khác gì ăn thịt .
Đám đông dừng quán ăn sáng.
“Bà là của Nghiêm Hương Hương ?”
Đôi mắt đục ngầu của Lưu Mẫn chuyển động, dường như lâu chẳng ai gọi bà bằng cái tên .
— Mẹ của Hương Hương.
“Ừm.” — Bà ngẩn , khẽ gật đầu.