[Xuyên Không] Sau Khi Xuyên Vào Phim Kinh Dị, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Tới Rồi - Chương 37 (2)
Cập nhật lúc: 2025-11-04 17:41:21
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phương Thần: “?”
Dù bình thường chín chắn, nhưng Phương Thần cũng sững , nhịn nổi mà c.h.ử.i ầm lên:
“Triệu Minh Địch, não đấy?! mà dám , thì nhất định là nắm chắc chứ !”
Lần đầu tiên Phương Thần văng tục, một tràng: “ lá bùa chị Vu đưa mà! Hôm ở tòa nhà thực nghiệm, chị từng dùng nó đối phó với nữ quỷ đấy!”
“Cậu đúng là đồng đội heo mà!”
Thấy con d.a.o đ.â.m vai Triệu Minh Địch, Phương Thần lập tức lao đến, dán ngay lá bùa đó lên trán Vệ Tân.
Người Vệ Tân đang điên cuồng như kẻ mất trí lập tức khựng , giống như ai bấm nút tạm dừng.
Chỉ Phương Thần thấy, một luồng khí đen mờ mịt đang bốc từ đỉnh đầu .
“Cậu chứ!” Phương Thần vội kéo Triệu Minh Địch khỏi .
Triệu Minh Địch nước mắt lưng tròng, ôm vai gào rống: “Xong , xong , đ.â.m , sắp c.h.ế.t !”
Phương Thần: “…”
Nghe giọng còn to thế , chắc .
Vệ Tân đang bỗng bắt đầu run rẩy dữ dội.
“Á á á!” Triệu Minh Địch hoảng hốt hét lên, “Cậu động đậy ! Lại động đậy !”
“Lá bùa của ?” Phương Thần phắt hỏi.
“Hu hu hu… mang theo.”
Phương Thần chửi, mà c.h.ử.i thì khó dừng .
“Chị Vu bụng cho , chịu mang theo hả?!”
Triệu Minh Địch tủi , “Tại , nhà trường mời đại sư đến …”
Phương Thần nghẹn lời, gì nữa, bèn sang hô: “Mau chạy !”
Rồi lao nhanh đến cửa sổ, cùng một khác cõng cô gái thương lên lưng.
Triệu Minh Địch cũng ôm vai chạy theo.
Ngay lúc đó—
Lá bùa vàng trán Vệ Tân đột nhiên hóa thành tro đen, rơi lả tả xuống đất, đồng thời giơ d.a.o lên.
Mũi d.a.o hướng thẳng n.g.ự.c Triệu Minh Địch—
“Cẩn thận!”
Bạn học bên cạnh kêu thất thanh.
Triệu Minh Địch đầu , trong con ngươi phản chiếu ánh lạnh lóe lên của mũi dao.
Cậu còn kịp hét, ánh sáng lạnh sượt tới gần—
“Chát!” Một bóng bất ngờ xuất hiện, đ.á.n.h bay con d.a.o khỏi tay Vệ Tân.
Triệu Minh Địch sững sờ .
Là một cảnh sát trẻ, mặt non choẹt như búp bê, trông chỉ lớn hơn bọn họ vài tuổi.
Người đó dứt khoát dùng thế khống chế bắt gọn Vệ Tân, còng tay , bộ đàm ngực:
“Báo cáo đội trưởng, tội phạm khống chế.”
Anh thở phào, nở nụ :
“May mà tới kịp. Cũng nhờ đội trưởng kịp thời báo cho .”
“Tất cả là nhờ bảo vệ báo tin kịp thời.” - Giọng đội trưởng bên trầm khàn đáp.
Triệu Minh Địch ngẩn ngơ.
Cậu cứu …
Mà—Mẹ ơi, trai quá!
Đây mới là sức mạnh thật sự! Cách dùng năng lực đúng đắn là đây chứ !
“Cậu học sinh chắc trúng tà ! Con quỷ đó g.i.ế.c nhiều , dương khí của trấn nó .”
Giọng một cảnh sát trẻ khác vang lên từ bộ đàm: “Cách thông thường cầm chân , mau dùng m.á.u đầu lưỡi vẽ chữ ‘卍’ lên trán !”
Cảnh sát mặt búp bê theo, nhưng ngay lúc đó, một luồng khí lạnh thấu xương bao trùm cả hành lang.
Một đôi tay vô hình từ thể Vệ Tân thò —
“Phập!”—đâm thẳng bụng viên cảnh sát .
Bộ đồng phục sẫm màu nhuộm máu, nhưng vì tối nên khó thấy rõ.
Mọi chỉ thấy cảnh sát đột ngột khựng , mặt hiện lên vẻ ngỡ ngàng.
Chỉ Phương Thần thấy rõ — vẫn đang cõng cô gái thương, còn con quỷ trong Vệ Tân thoát , giữa hai .
Bàn tay nhuốm m.á.u của nó giơ lên—
Lần là nhắm tim!
“Cẩn thận!”
Phương Thần hét lên, kéo mạnh Triệu Minh Địch , buông cô gái xuống, nhào thẳng tới.
“Phương Thần, gì thế! Tay thương, ôm nổi !” Triệu Minh Địch còn kêu.
giọng lập tức nghẹn — vì giây ,
Cậu thấy ngay n.g.ự.c của Phương Thần, chiếc áo đồng phục trắng, nở bung một đóa hoa đỏ thẫm…
Phương Thần ôm ngực, thở dồn dập.
Viên cảnh sát cũng đang ôm bụng, nhưng ánh mắt vẫn cảnh giác, tìm kiếm hung thủ vô hình.
Phương Thần tuyệt vọng — bây giờ còn ai thể khống chế nữ quỷ nữa.
Cậu yếu ớt sang, chợt thấy tay con quỷ bốc khói như bỏng —
Là vì… tay nó dính m.á.u của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-37-2.html.]
Chưa kịp hiểu, con quỷ đầu, nhanh như gió lao chỗ khác.
Ở đó — Tần Bạch Hoành đang trốn ở góc cầu thang, len lén về phía .
Phương Thần ông bao lâu, chỉ thấy khi thấy gương mặt con quỷ, mặt ông hiệu trưởng bóng nhẫy lập tức trắng bệch, hét toáng lên: “Đừng gần! Đừng gần! cố ý hại em. Là bọn họ! Là bọn họ bảo đe dọa em!”
“Hương Hương! Em quên ? Em là học trò giỏi nhất của , là tôn trọng nhất mà!”
“Những mẫu vật đó, đều tặng em hết!”
“Em thích bướm nhất mà, đúng Hương Hương?”
“Xin em, tha cho , xin em tha cho !”
Một con bướm khô từ hành lang bay tới, đậu lên cái đầu thưa tóc của ông , bộ những khung bướm treo trong phòng hiệu trưởng đồng loạt rơi xuống — kính vỡ loảng xoảng.
Những xác bướm thoát khỏi khung, như thứ gì đó triệu hồi, bay lượn khắp nơi, đậu lên Tân Bạch Hoành.
Bụi phấn bướm rơi xuống, râu chạm mũi, cánh trườn miệng ông .
Chi chít, đặc nghẹt.
Bụi bướm chạm da, lập tức khiến ông nổi đầy những bọng nước căng phồng.
“Á! Ngứa quá!” Ông điên cuồng cào cấu thể .
Bọng nước vỡ, mủ vàng chảy , để lộ lớp thịt hồng, thêm một lớp cánh bướm phủ lên—
“Đau! Á! Đau quá!”
Vị hiệu trưởng từng oai phong giờ gào thét bò rạp đất: “Xin em, tha cho ! Xin em tha cho !”
“Hương Hương, sai , thật sự sai ! nên lấy em uy h.i.ế.p em…”
“Xin em… tha cho …”
Ông quỳ sụp, tay như nắm lấy thứ gì trong trung — Là chân của Nghiêm Hương Hương.
cô chẳng mảy may động đậy — hoặc lẽ, cô còn hiểu gì nữa.
Cái còn sót chỉ là bản năng: Thèm ăn. G.i.ế.c chóc.
Oán linh chỉ nuốt chửng, chiếm hữu và tàn sát.
Dù chút ký ức sống sót, thì cũng dành cho ông — Không cho kẻ cầm thú mặt.
Cô giơ bàn tay với móng đen sắc nhọn, đ.â.m mạnh về phía ông .
—Người c.h.ế.t là một thầy giáo chạy tới giúp.
Vì Tân Bạch Hoành trong khoảnh khắc đó vùng dậy, kéo thầy chắn mặt .
Người thầy còn kịp dứt tiếng “Hiệu trưởng…”, nét lo lắng mặt tan — Chữ “học sinh…” còn nghẹn nơi cổ họng.
Tim ông moi .
Học sinh… …
Câu , vĩnh viễn thể tiếp.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Khi xe cảnh sát và xe cứu thương tới nơi, Vu Duyệt thấy chính là cảnh tượng đó.
Tất cả đều nhuốm máu, ngay cả khuôn mặt của nữ quỷ cũng đầy đau đớn.
Chỉ ông , đàn ông hói đầu trong bộ vest chỉn chu, khi thoát c.h.ế.t, trong mắt lóe lên chút may mắn.
“Dừng tay!” Biên Nhạc gầm lên.
Nữ quỷ đang định tay nữa phắt , Biên Nhạc giơ cao kiếm tiền đồng.
Những khác thì khẩn trương xử lý thương, duy trì trật tự chạy nạn; thấy nữ quỷ ít, nhưng thể đối phó chỉ một .
Ứng Cao Đạt cảnh sát trẻ đang ôm bụng, mặt tái nhợt tựa tường — tường lưng loang đầy m.á.u đỏ.
“Đội… đội trưởng…” Cảnh sát trẻ đứt quãng, m.á.u tràn giữa kẽ răng: “Vẫn… vẫn c.h.ế.t một …”
Ứng Cao Đạt siết chặt khẩu súng, khàn giọng:
“Cậu .”
Vu Duyệt chạy đến bên Tiểu Thần — thiếu niên luôn tự gánh thứ, giờ thở rối loạn rõ rệt.
“Chị…”
Cậu thều thào gọi một tiếng.
“Hu hu… chị ơi, Phương Thần …” Triệu Minh Địch ôm vai thương, cố đè vết đ.â.m của Tiểu Thần, m.á.u chảy ngừng.
“Hai đứa nữa!” Vu Duyệt hét lên, nước mắt rơi từng giọt.
“Không ! Không !” Giọng cô run rẩy.
Hai xe cứu thương đến nơi, trang đầy đủ, đồng nghiệp đều là kinh nghiệm.
Không … nhất định …
Chỉ là dọa sợ thôi…
“Gãy xương sườn, tràn m.á.u màng phổi, tràn khí màng phổi hở! Nhanh, cáng! Truyền máu!”
Cô nhanh chóng xử lý vết thương của Tiểu Thần.
Tràn khí màng phổi hở là loại nguy hiểm nhất trong các dạng tràn khí màng phổi.
Bệnh nhân vẫn còn tỉnh táo, nhưng khi lồng n.g.ự.c xuyên thủng, áp suất âm trong khoang n.g.ự.c mất , phổi thể hít khí, gây ngạt thở tức thì.
Mỗi nhịp thở đều đau đến tê dại.
Vu Duyệt dám — trong công việc, cô gạt bỏ cảm xúc riêng tư.
Động tác tay vẫn gọn gàng, chuyên nghiệp.
trong lòng cô, nước mắt dâng tràn.
Tại ?
Tại thành thế ?
Cô chỉ xuyên một bộ phim kinh dị thôi mà —
Trong phim, lẽ chỉ bốn họ sẽ c.h.ế.t.
Vậy mà giờ, đến cả những xung quanh cũng bắt đầu gặp họa…