[Xuyên Không] Sau Khi Xuyên Vào Phim Kinh Dị, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Tới Rồi - Chương 38 (1)

Cập nhật lúc: 2025-11-04 17:56:13
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Lf9NukroY

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vu Duyệt lấy tay bịt chặt vết thương n.g.ự.c Tiểu Thần, bàn tay cô run lên theo nhịp thở gấp gáp của bé.

“Gạc Vaseline! Nhanh! Đưa mau!” - cô hét lên với đồng nghiệp bên cạnh.

Một nhóm khác mang cáng tới, họ cẩn thận nâng thể Tiểu Thần lên.

đột nhiên—

Khụ—

Cậu bắt đầu ho dữ dội, m.á.u phun theo từng cơn ho.

Miệng là máu.

“Nhanh! Thở oxy! Đưa xe cứu thương thở oxy!”

Vu Duyệt vội thúc giục, nhưng bất ngờ một bàn tay lạnh buốt kéo .

“Chị…” - giọng Tiểu Thần yếu ớt, như sắp tan khí.

“Đừng nữa!” Vu Duyệt gắt lên, “Tim em thương, chỉ cần cứu kịp thời là …”

Cô cố nén nước mắt, nhưng trong lòng hiểu rõ — Tiểu Thần dấu hiệu của sốc ban đầu.

Xe cứu thương còn ở tầng. Đây là tầng bốn!

Vu Duyệt chỉ mong thời gian trôi chậm , còn tay họ thì thể nhanh hơn một chút.

Nhanh hơn, nhanh hơn nữa…

Nhìn nhịp thở của Tiểu Thần ngày càng yếu, Vu Duyệt chạy theo cáng bật .

C.h.ế.t tiệt!

“Nhanh nữa !”

Cô thúc giục.

Hai nhân viên cấp cứu nào hiểu rằng họ đang chạy đua với thời gian? Thực , họ chạy hết tốc lực .

tầng trệt vẫn xa đến ?

Vu Duyệt luôn dõi theo Tiểu Thần, quan sát các dấu hiệu sinh tồn của .

Khi lồng n.g.ự.c phập phồng yếu dần, cô bỗng thấy một bóng xuất hiện ở bên cáng.

gặp đó !

Người phụ nữ cúi đầu, đặt tay lên n.g.ự.c Tiểu Thần.

Một luồng ánh sáng trắng mờ hiện lên nơi .

Thời gian như ngừng trong khoảnh khắc đó.

Phương Thần trong cơn mê mở mắt, đèn hành lang lùi dần về phía .

Cơ thể theo nhịp bước của nhân viên cấp cứu mà khẽ rung lên.

Ngực đau, mỗi thở đều là đau đớn.

Đầu choáng váng, chẳng còn thở nữa.

bỗng nhiên, cơn đau như xé phổi biến mất.

Tựa như ai đó rút bộ, đó là một dòng ấm áp len lỏi khắp thể.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Cậu cảm thấy gì đó, nghiêng đầu.

Một bóng dáng quen thuộc hiện trong tầm mắt.

“Mẹ…” - môi khẽ mấp máy.

Ngày chị Vu ngất , dù bạn trai chị tha cho , nhưng vẫn biến mất mắt .

Cậu từng nghĩ chỉ đến để gặp cuối, cho ăn miếng cá cuối cùng.

Cậu tưởng rằng từ hôm , tâm nguyện của thành và bà yên lòng rời .

giờ, thấy khuôn mặt .

“Mẹ.” - khẽ gọi.

Luồng ấm áp vẫn tan .

Cậu thấy gật đầu, khuôn mặt từng đáng sợ giờ trở dịu dàng như xưa.

Tiểu Thần .

Vì chính mà cha rời bỏ gia đình, còn vẫn luôn yêu cha.

Cậu thấy với bà.

Cậu điều đó , nhưng bóng dần nhạt .

Vu Duyệt thấy bóng phụ nữ mờ dần, và trong khoảnh khắc cuối cùng, bà mỉm cúi xuống hôn lên trán Tiểu Thần.

“Ơ? Nhịp thở định ?” - một đồng nghiệp kinh ngạc, “Rõ ràng nãy còn…”

Sắp qua khỏi nữa mà.

Vu Duyệt lau khóe mắt, thiếu niên đang ngủ say cáng, thở đều đặn.

Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt , hàng mi khẽ run.

“Mẹ…” - thì thầm trong mơ.

“Có lẽ là phép màu.” - Vu Duyệt khẽ với đồng nghiệp.

Vụ t.h.ả.m án tại trường Nhất Trung kết thúc như : một c.h.ế.t, mười thương nặng và hàng chục học sinh khác thương nhẹ.

Tất cả nạn nhân đều Trung tâm Cấp cứu của Bệnh viện Thành phố tiếp nhận. Tân Bạch Hoành khi nhập viện cũng cảnh sát giám sát chặt chẽ.

Chưa đến chuyện tám năm , chỉ riêng việc g.i.ế.c thầy giáo nam , ông chịu trách nhiệm pháp luật.

Trung tâm Cấp cứu quy mô nhỏ, nhưng tiếp nhận quá nhiều thương, nên điều động nhân lực từ các khoa khác đến hỗ trợ.

Vu Duyệt cũng trong đó.

Ngoài Tiểu Thần thương nặng nhất, còn viên cảnh sát mặt búp bê — bụng suýt đ.â.m thủng, lá lách xuất huyết nghiêm trọng, may mà cứu kịp thời nên giờ qua cơn nguy hiểm.

Nữ sinh thương thì may mắn hơn, dấu hiệu mất m.á.u nhiều và hiện đang cha chăm sóc trong phòng bệnh.

Còn Tiểu Thần, khi lên xe cứu thương, sinh mệnh định, vết thương thậm chí bắt đầu đóng vảy.

Các đồng nghiệp tham gia cứu chữa tuy thấy kỳ lạ, nhưng chẳng ai nhiều — sống thêm một còn hơn c.h.ế.t thêm một .

Nhất là khi họ tận mắt thấy vị hiệu trưởng đầy bọng nước, kén bướm bao phủ… thế giới quan vốn bình thường của họ sụp đổ.

“Thần linh chớ … Thần linh chớ …” - lẩm bẩm, quyết định về nhà sẽ bảo vợ thắp thêm nhang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-38-1.html.]

Triệu Minh Địch và Phương Thần cùng phòng bệnh.

Thằng nhóc vận may hơn nhiều, nhát d.a.o chỉ sượt qua phần da thịt vai, thậm chí chạm dây thần kinh.

trong cả bệnh viện, tiếng la hét của to nhất.

“Hu hu hu, chị ơi, đau quá !”

“Hu hu, em suýt c.h.ế.t đó!”

“May mà cảnh sát cứu em! À mà, ảnh ?” - một tay cố định, tay duỗi , định đòi Vu Duyệt ôm một cái.

Phương Thần tỉnh, đang giường bệnh.

Phép màu khiến cơ thể gần như hồi phục , chỉ choáng vì mất m.á.u nhiều.

“Triệu Minh Địch, ồn quá đó. Đừng lợi dụng cơ hội mà chiếm tiện nghi của chị nữa!” - nhăn mày, “Rút cái móng vuốt của khỏi chị !”

Nhìn cảnh hai đứa cãi , Vu Duyệt thấy lòng nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Lúc , cha Triệu Minh Địch cũng đến, cùng với trai - Triệu Minh Hưởng.

Một phụ nữ trông trẻ lao , ôm chầm lấy con trai.

“Con trai tội nghiệp của , con chịu khổ !”

“Nào, để xem nào.”

Triệu Minh Địch né kịp, la oai oái trong vòng tay bà:

“Mẹ, đau! Đau đó! Mẹ đụng vết thương ! Buông mà!”

“Con lớn , đừng coi con như con nít nữa chứ!”

Mặt đỏ bừng giữa đám đông.

Vu Duyệt hai chữ “con trai cưng” mà khóe miệng giật giật — chợt nhớ đến cái giọng nhờn nhờn của Lý Duy.

Chẳng lẽ nhà giàu ai cũng thích gọi kiểu đó ?

Người đàn ông trung niên và Triệu Minh Hưởng thì bình tĩnh hơn, chẳng gì.

Đợi vợ và con trai yên , ông mới sang chuyện với bác sĩ điều trị.

Khi Vu Duyệt ngoài vì y tá gọi, lúc thì thấy cha và trai Triệu Minh Địch đang ở góc hành lang.

Giờ , bệnh nhân đều định, hành lang vắng và yên tĩnh.

Một tiếng “chát” vang lên giòn tan khiến Vu Duyệt khựng .

Cô ngẩng đầu, kịp thấy bàn tay của cha hạ xuống.

Vu Duyệt vội nép góc tường.

Trong ký ức cô, Triệu Minh Hưởng kiểu rộng lượng chịu khác thấy mất mặt.

“Còn dám chuyện của em mày liên quan đến mày hả?” - đàn ông trung niên gằn giọng.

“Nếu vì những chuyện mày gây tám năm , em mày chịu khổ thế !” - ông hạ giọng, “Tốt nhất là tự dọn sạch hậu quả ! Tao thu dọn rác cho mày thứ hai !”

Ông cửa sổ: “Tân Bạch Hoành cảnh sát bắt , mày tính ?”

Triệu Minh Hưởng ôm má sưng, nhếch môi, giọng hờ hững: “Thì cứ theo quy định mà thôi. Giờ ông g.i.ế.c , còn trông mong chúng cứu ?”

“Không sợ ông khui chuyện của mày ?”

“Không chứng cứ.” - thản nhiên.

Người đàn ông trung niên hừ lạnh: “Được , qua xem em mày . Hai hôm nay đừng gây chuyện nữa. Đồ mà thầy đưa, giữ cẩn thận đó!”

Tám năm …?

Vu Duyệt nhíu mày — nữ quỷ cũng c.h.ế.t tám năm .

Thấy Triệu Minh Hưởng , cô vội tránh góc tường.

Đợi xa, cô mới bước , giả vờ như chuyện gì, trở phòng bệnh.

Người cha lúc đang gọi điện: “Alo, . Về chuyện ở trường của Tiểu Hưởng…”

Vu Duyệt bước , thấy Triệu Minh Hưởng cạnh giường em trai, còn thì ở bên , tay cầm con d.a.o gọt táo.

“Mẹ, con ăn táo .” - Triệu Minh Địch càu nhàu.

“Nghe lời, cái bổ lắm.”

Vu Duyệt nhận vai rỉ máu.

Có lẽ do nãy vùng vẫy trong vòng tay quá mạnh mà bung vết thương.

“Chị, vai Triệu Minh Địch chảy m.á.u , để em kiểm tra .” - cô lễ phép với .

“Ôi chao, cô em năng dễ thương quá.” - phụ nữ tươi , liền nhường chỗ.

Triệu Minh Địch lầm bầm: “Em gọi chị là chị, mà chị gọi bà là chị nữa, chẳng loạn bậc ?”

Vu Duyệt mặt đổi sắc mở dây cố định: “Gọi là dì .”

Động tác cô nhẹ nhàng, sợ thằng nhỏ hét ầm lên.

Trước mặt cha , thì mất mặt quá.

Ánh sáng trong phòng dịu nhẹ. Triệu Minh Hưởng bên giường, tùy tiện cầm quả táo bàn, lau sơ c.ắ.n một miếng.

Trong lòng vẫn đầy bực tức.

“Gọi dì .” - giọng trong trẻo , bất giác ngẩng đầu.

Người phụ nữ mặt đang cúi đầu, cẩn thận kiểm tra vết thương cho em trai .

Ngón tay thon dài khẽ đan giữa những lớp băng gạc, thỉnh thoảng lộ đầu ngón tay hồng nhạt.

Ánh tiếp tục trượt lên — vì cúi đầu nên ánh sáng rọi xuống cổ cô, tạo nên một vệt bóng mờ nơi xương quai xanh gầy mảnh.

Thật cần nữa, cũng rõ gương mặt cô giờ .

Cô nhất định đang khác bằng ánh mắt đầy dịu dàng .

Đôi mắt đen láy, chỉ chứa hình bóng đối phương.

Trước là Lý Duy, giờ đến thằng em ngốc .

Triệu Minh Hưởng c.ắ.n mạnh một miếng táo, vị chua ngọt nổ tung trong miệng.

Đôi mắt

Khi , cũng bằng đôi mắt như ?

Triệu Minh Hưởng c.ắ.n thêm một miếng táo.

Loading...