[Xuyên Không] Sau Khi Xuyên Vào Phim Kinh Dị, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Tới Rồi - Chương 38 (2)

Cập nhật lúc: 2025-11-04 18:03:12
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi giúp Triệu Minh Địch xử lý vết thương xong, Vu Duyệt một bước ngoài.

Cô loáng thoáng thấy cha của Triệu Minh Địch hai chữ “chuyển viện”.

“…” Cô chợt nhớ nhà họ Triệu bệnh viện tư nhân của riêng .

Vu Duyệt khẽ nhếch môi, vì cô còn thấy giọng một đứa nhỏ xui xẻo nào đó đang cãi với cha :

“Còn chuyển cả Phương Thần sang đó nữa, nếu con chịu …”

thể tưởng tượng gương mặt khó xử xen lẫn ngượng ngùng của Tiểu Thần.

thôi, dù cũng là chuyện của lũ nhỏ.

Vu Duyệt thấy mệt, tìm một nơi thoáng đãng hơn.

Cô soạn tin nhắn tóm tắt chuyện gửi cho Trương Mai Mai, bước xuống sảnh tầng một — ở đó, cô thấy một đôi con.

Người đôi mắt đỏ hoe, thể run rẩy, c.ắ.n chặt môi như đang cố kìm nén nỗi đau trong lòng.

Nhất Tiếu Hồng Trần

“Mẹ ơi, bố ở đây ?” Đứa bé trai chừng ba tuổi, giọng còn mang sự ngây thơ của trẻ con, “ bố đang ở trường ?”

Vừa dứt lời, phụ nữ òa nức nở.

Vu Duyệt cúi đầu, ngang qua họ.

họ là ai .

Buổi trưa hôm yên tĩnh, ánh nắng như nuốt chửng hết nỗi đau và ngột ngạt.

Trong vườn hoa chỉ Vu Duyệt.

ghế dài, ngẩng đầu nhắm mắt.

Mặt trời dường như xuyên qua làn da mỏng manh ; dù nhắm mắt, cô vẫn cảm nhận hình tròn rực nóng, ấm áp đó.

Lúc , bên cạnh cô xuất hiện một luồng khí lạnh. Vu Duyệt mở mắt sang.

Trác Tinh xuống cạnh cô, vì đang ngẩng đầu mặt trời nên một vệt sáng xanh nhỏ phản chiếu cằm , ngay sát vị trí nốt ruồi.

Tầm mắt của Vu Duyệt dần dời lên, và đốm sáng chuyển đến môi .

ngẩng đầu thêm một chút, nhưng đôi mắt lập tức một bàn tay che .

Thôi .

Không nữa .

Hắn bao giờ cho cô thấy gương mặt thật của .

Vu Duyệt đầu, tiếp tục lên bầu trời.

Cô nhớ hai con ban nãy — chắc là đến đón t.h.i t.h.ể thầy giáo về.

Đưa về, để an táng cho tử tế.

“Người chôn cất đàng hoàng, linh hồn họ thật sự thể an nghỉ ?” Vu Duyệt khẽ hỏi.

Trác Tinh trả lời.

Vu Duyệt cũng để tâm, chỉ tiếp:

“Họ bảo, khi linh hồn yên nghỉ, nó sẽ đến một thế giới khác.”

“Ừ.” — Trác Tinh khẽ đáp.

“Thế giới đó sẽ như thế nào nhỉ?”

“Không . Người sống luôn hy vọng nó là một nơi .”

Trác Tinh lạnh nhạt: “ nếu c.h.ế.t còn mang oán hận, thì sẽ mãi lưu thế giới .”

Phải .

Vu Duyệt im lặng — vì thế nên cô gái mới rơi lệ.

Cô bỗng thẳng dậy, Trác Tinh:

“Vậy còn ? Anh cũng từng hận gì đó ?”

Câu trả lời của Trác Tinh đơn giản: “Không.”

“Thế vẫn còn ở thế giới ?” — Vu Duyệt hỏi tiếp, nhưng chỉ thấy bên tai vang lên một tiếng thở dài sâu lắng.

“Vì thể đến nơi đó… thể đến thế giới .”

Vu Duyệt định hỏi “tại ”, rằng nếu vướng bận gì, thể siêu thoát —

lúc , Trác Tinh lên tiếng:

“Hôm nay em vui ?”

Vu Duyệt cúi đầu, khẽ :

“Ừ, hôm nay c.h.ế.t. tận mắt thấy, cảm giác khó chịu.”

Lúc đến trường, cô vô tình chứng kiến cảnh thầy giáo qua đời.

Những lời kịp hết, chắc đều là lo cho học sinh của .

Ngay cả giây phút cuối đời, vẫn chỉ là lo lắng, vẫn kịp dặn dò xong.

“Anh xem, tại cô bé đó g.i.ế.c nhiều như thế? Rõ ràng nhiều chẳng hề liên quan đến cô .”

“Vu Duyệt.” — Người đàn ông dậy, bóng che khuất ánh nắng, “Chúng đều là một lũ quái vật d.ụ.c vọng và bản năng chi phối.”

“Không đạo đức, giá trị quan, thậm chí chẳng thể sinh cảm xúc nào cả.”

Hắn che mắt cô, cúi xuống, hôn lên giọt lệ nơi má cô.

Bàn tay còn nắm lấy tay Vu Duyệt, đặt lên n.g.ự.c : “Em cảm nhận ?”

“Dù bây giờ, nơi cũng chẳng chút d.a.o động nào.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-38-2.html.]

Không d.a.o động — nhưng linh hồn thì đang gào thét.

Đêm đó, Phương Thần trong phòng bệnh cao cấp của bệnh viện tư nhà họ Triệu, lạnh lùng nào đó đang bên cạnh ăn gà rán đến miệng đầy dầu.

“Cậu nên về chứ.” — giọng lạnh nhạt.

“Đừng mà, ở phòng một chán lắm. Tay thương, chơi game , buồn c.h.ế.t .” — Triệu Minh Địch hì hì, đưa cho Phương Thần một cái đùi gà: “Nè, mua đó.”

Phương Thần từ chối: “Bị thương, ăn đồ dầu mỡ.”

“Vậy uống sữa , cũng là mua.”

Phương Thần: “…”

Cậu nhận lấy ly sữa, uống một ngụm: “Cậu với lắm ?”

Triệu Minh Địch gật đầu: “Thân chứ, chúng em ruột mà!”

Cậu vung tay, nhắm chuẩn thùng rác, “bụp” một tiếng, ném xương gà : “Tuy cùng sinh , nhưng luôn chăm sóc từ nhỏ.”

Cậu tự rót sữa cho : “Có điều, bố hình như nghiêm với lắm. mà, bố ngoài miệng dữ thôi chứ lòng mềm lắm…”

Phương Thần Triệu Minh Địch kể chuyện nhà, định là “chuyện riêng mà kể sớm đấy”, thì bỗng choáng váng.

Mi mắt nặng trĩu, mở nổi.

“Cạch!”

Âm thanh cơ thể ngã xuống đất.

Là Triệu Minh Địch ?

Ngay đó, tiếng khóa cửa xoay nhẹ.

bước !

Phương Thần cảm giác đang khiêng lên, mơ hồ thấy ai đó : “Đưa chúng nó đến tòa nhà thí nghiệm của Nhất Trung.”

Vu Duyệt tan ca, vẫn con đường cũ, nơi thỉnh thoảng đèn đường hỏng.

Cảm giác bất an trỗi dậy, cô bất giác tăng tốc, sợ thứ gì đó gọi tên từ phía .

Rồi — phía vang lên tiếng bước chân khẽ.

“!”

Người ma?

Vu Duyệt đưa tay túi áo blouse, trong đó một con d.a.o mổ.

Tiếng chân phía đột nhiên nhanh hơn, lao đến sát phía cô.

Vu Duyệt , giơ d.a.o — kẻ hiện rõ trong tầm mắt: một gã đàn ông vẻ du côn, tay cầm chiếc khăn trắng.

Là t.h.u.ố.c mê!

Vu Duyệt nhanh hơn, đ.â.m mạnh d.a.o cánh tay , kéo một nhát dọc xuống.

Động tác , cô từng cả ngàn trong giải phẫu.

Máu lập tức tuôn từ cánh tay gã đàn ông.

“Khốn kiếp!” — c.h.ử.i thề, giơ nắm đ.ấ.m lên định đ.á.n.h cô.

Vu Duyệt tung cú đá, giáng mạnh chỗ hiểm!

“Khốn kiếp! Con đàn bà !” — gã đau đớn nhảy dựng lên.

Vu Duyệt nhân cơ hội bỏ chạy.

Phải chạy!

Phía là công viên — chỗ đó đông !

Đến đó báo cảnh sát!

, một bàn tay đột nhiên bịt chặt miệng và mũi cô.

Còn một tên nữa!

Bàn tay cũng cầm khăn tẩm t.h.u.ố.c mê.

Vu Duyệt ngửi thấy mùi hương hóa học đặc trưng, lập tức nín thở.

Loại t.h.u.ố.c mê thường hơn một phút mới tác dụng, còn cô thể nín thở tối đa một phút — hai phút nếu cố!

Cô giẫm mạnh gót lên chân , giơ d.a.o định đ.â.m cánh tay đang siết .

ngay khoảnh khắc d.a.o sắp chạm da, tay cô chặn — là tên thương ban nãy!

Hắn chạy tới! Và trở tay đoạt lấy dao!

Không !

Vu Duyệt thể chống cả hai.

Không bằng…

Cô bắt đầu vùng vẫy dữ dội, tay chân quẫy loạn.

bàn tay vẫn bịt chặt mũi miệng cô.

Vu Duyệt giãy thêm hai , dần khép mắt, cả mềm nhũn ngã phía .

Tên cô rạch tay đá mạnh một cú cô, tức giận : “Anh , em viện đây. Con đàn bà tay độc quá, tay em chảy m.á.u mãi cầm !”

Người phía trói c.h.ặ.t t.a.y Vu Duyệt:

“Đi . Con để mang .”

“À đúng , Triệu bảo đem cô ?” — gã thương hỏi.

Người im lặng vài giây, đáp:

“Chắc là… đưa đến tòa nhà thí nghiệm . Dù hai đứa học sinh cũng đưa đến đó mà.”

Loading...