[Xuyên Không] Sau Khi Xuyên Vào Phim Kinh Dị, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Tới Rồi - Chương 39 (1)
Cập nhật lúc: 2025-11-04 18:09:48
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai ném Vu Duyệt cốp xe.
“Anh bệnh viện đây, ném xong thì mau rời . Ai mà chẳng chỗ đó ma, đáng sợ lắm.”
“Ừ, lão đại cũng bảo chỉ cần ném xuống là .”
Nói xong, chiếc xe bắt đầu chuyển bánh.
Trong cốp, Vu Duyệt mở mắt.
Vừa , trong lúc vùng vẫy, cô vẫn luôn nín thở — cố tình giả vờ ngất để khiến hai kẻ mất cảnh giác.
Ngón tay cô chạm sợi dây trói cổ tay.
Đáng tiếc, là nút c.h.ế.t.
Họ sẽ đến tòa nhà thí nghiệm...
Là tòa nhà thí nghiệm của trường Nhất Trung ?
Vu Duyệt nhớ rõ, ban ngày khi nhắn tin cho Trương Mai Mai, đối phương rằng con quỷ đó trốn thoát, khả năng cao đang ẩn trong tòa nhà thí nghiệm.
Hoặc là... bọn bắt cóc cô chính là vì điều mà tới?
Vu Duyệt nhắm mắt, bình tĩnh .
Nếu thật sự định đến đó, hẳn chúng cũng chẳng dám ở lâu — giọng run rẩy thể hiện rõ sự sợ hãi.
Tới nơi, chờ chúng rời , cô sẽ tìm cơ hội thoát .
Xe chẳng mấy chốc dừng ở cổng trường Nhất Trung.
Hình như bảo vệ phối hợp với họ: “Làm nhanh lên, hệ thống giám sát chỉ thể tắt trong chốc lát thôi.”
“Biết !” Người hậm hực đáp, vác Vu Duyệt lên vai.
— Mười phút , tại tòa nhà thí nghiệm.
Đợi xung quanh yên tĩnh, Vu Duyệt mở mắt — và thấy hai bất động nền nhà: Triệu Minh Địch và Tiểu Thần.
Thì hai “học sinh cấp ba” mà bọn nhắc tới chính là họ.
Vậy cái mà chúng gọi là “Anh Triệu” …
Vu Duyệt khẽ Triệu Minh Địch, ánh mắt sâu xa.
Hai tay vẫn trói lưng, cô cởi dây .
Vu Duyệt lùi về phía , lấy một cái cốc thủy tinh, cẩn thận dùng rèm cửa bọc để phát tiếng động.
Sau đó cô giơ cổ tay lên, đập mạnh bệ cửa sổ.
“Cạch” — tiếng nặng nề vang lên, cốc vỡ.
Cô nhặt lấy một mảnh thủy tinh, kẹp giữa hai ngón tay, khẽ kéo lên xuống. Sợi dây cắt đứt.
“Tiểu Thần!” Cô vỗ nhẹ má bé. Cậu tỉnh dậy, mở mắt giật : “Vu… Chị Vu? Sao chị ở đây?”
Vừa giúp tháo dây, cô hỏi:
“Có một gã họ Triệu bắt cóc chị, còn hai đứa thì ?”
Phương Thần đáp:
“Em với Triệu Minh Địch đang ở bệnh viện nhà chuyện, thì đột nhiên ngất .”
Rồi sực hiểu :
“… Trong ly sữa đó t.h.u.ố.c ngủ!”
Hai đồng thời sang Triệu Minh Địch — rõ ai chuyện.
gã ngốc vẫn đó ngủ ngon lành.
Thật hết nổi…
Bị đ.â.m lưng mà vẫn ngủ ?
Vu Duyệt bước tới, vỗ nhẹ mặt : “Này, dậy .”
Chỗ ngay gần cửa sổ, ánh trăng ngoài hắt sáng rõ.
Vu Duyệt gọi, bất ngờ thấy gáy xuất hiện vô đường đỏ rối loạn — như thể vẽ bùa chú lên.
Lúc Triệu Minh Địch cũng tỉnh, giật : “Chị Đại?”
“Đừng động!” Vu Duyệt giữ đầu , kéo áo xuống kiểm tra.
Những ký hiệu đỏ rực là chữ Hán bằng nét to và dày:
【Đinh Sửu niên, tháng Bảy, mùng Tám】
Tim Vu Duyệt đập mạnh. Năm Đinh Sửu — là 26 năm .
Mà Triệu Minh Hưởng, trai , cũng đúng 26 tuổi!
Cô dùng ngón tay chà lên những hàng chữ đó.
Chỗ chạm liền bong từng mảng nhỏ, như lớp m.á.u khô rơi xuống.
Là bằng máu!
Vu Duyệt lập tức kiểm tra Phương Thần, kéo áo lên.
Trên lưng chi chít dòng chữ:
【Đinh Sửu niên, tháng Mười, mùng Ba】
【Đinh Sửu niên, tháng Mười, mùng Ba】…
Đó là ngày sinh của một khác!
Những ký tự tạo thành một hình thù kỳ dị, phủ kín lưng bé — cổ xưa rợn .
“Chị…” Phương Thần đỏ bừng mặt.
“Trời ơi! Phương Thần, lưng thế?” Triệu Minh Địch hốt hoảng.
Vu Duyệt lạnh giọng: “Cậu cũng ! Mau rửa sạch !”
Cô chỉ bồn nước. Triệu Minh Địch chỉ còn một tay cử động , Vu Duyệt đành giúp dội nước.
cho dù m.á.u trôi hết, lưng cả hai vẫn còn vết đỏ nhạt.
“……”
Cảm giác thật chẳng lành — như thể ép bát tự sinh thần của khác hòa xương m.á.u họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-39-1.html.]
“Phải rời khỏi đây ngay!” Vu Duyệt .
Nếu những gì cô trong hành lang bệnh viện ban ngày là thật, thì Triệu Minh Hưởng chắc chắn liên quan đến vụ tự sát của cô gái tám năm .
Nếu con quỷ đang tìm kẻ báo thù… thì Triệu Minh Địch — đang ở đây — cũng gặp nguy hiểm!
Tòa nhà thí nghiệm của Nhất Trung bốn tầng, là phòng hóa học.
Trớ trêu , họ đang ở tầng bốn.
Nếu là tầng một thì còn thể đập cửa sổ trốn , nhưng bây giờ thì…
“Cửa khóa!” Triệu Minh Địch reo lên.
Phương Thần : “Có lẽ chúng vội, hoặc sợ quá dám phí thời gian khóa cửa.”
Vu Duyệt gật đầu: “ cổng chính chắc chắn chặn.”
“Với mấy cửa sổ tầng một đều trường niêm kín .” Phương Thần bổ sung.
Triệu Minh Địch nhăn mặt: “Hai lời xui xẻo gì thế? Cứ xuống xem !”
Cậu đúng — dù cũng thể ở lì trong phòng.
Cả ba cúi ngoài hành lang, thấy tiếng bước chân cùng tiếng chuyện từ cầu thang.
“Anh Triệu, giữa đêm mò đến cái chỗ đen sì xui xẻo ?”
Giọng chút bất mãn.
Người còn — rõ ràng là Triệu Minh Hưởng:
Nhất Tiếu Hồng Trần
“Không tại đám đàn em ngu xuẩn của mày !”
Triệu Minh Địch , lập tức mừng rỡ định gọi “Anh!”, may mà Phương Thần nhanh tay bịt miệng kéo trốn phòng bên cạnh.
Ba khom lưng, nín thở.
Chỉ Triệu Minh Địch vẫn giãy giụa, ánh mắt đầy oán trách: “Tại ? Anh đến cứu mà.”
Vu Duyệt và Phương Thần chỉ hiệu im lặng, bảo tiếp.
Tiếng cầu thang vẫn tiếp tục:
“Bọn em Triệu định… ngủ với con đàn bà đó .”
Vu Duyệt: “???”
Nghe “uỵch” một tiếng, hình như Triệu Minh Hưởng đá .
“Biết cái gì! Tao thèm nhỏ đó bao lâu ? trong mắt nó chỉ thằng Lý Duy.”
Vu Duyệt: …Không, thật sự .
Lại hừ lạnh:
“Nhà họ Lý gì ? Còn sắp phá sản kìa!”
“Nên Lý Duy mới xúi con nhỏ đó đến cái nhà ma lễ hiến tế. Ha! Đến giờ vẫn bạn trai định lấy mạng nó đổi lấy sự giàu sang cho nhà họ Lý.”
“Chị…” Phương Thần khẽ kéo tay Vu Duyệt.
Cô xoa nhẹ tay , hiệu bình tĩnh.
Lúc cùng :
“ mà lễ hiến tế đó thành? Nhà họ Lý vẫn sắp sập mà.”
“Vì con nhỏ đó c.h.ế.t!” Triệu Minh Hưởng lạnh. “Cho nên tao mới định chơi nó cuối khi nó c.h.ế.t! Sắp …”
Hắn bật , giọng lộ rõ sự điên dại:
“Vì lúc đó, điều ước tao khấn chính là — thằng em ngu ngốc đó hãy c.h.ế.t sớm ! Ha ha ha!”
“Giờ thì sắp thành còn gì! Thầy đổi mệnh cho tao thành công. Miễn là Nghiêm Hương Hương g.i.ế.c tao, nó sẽ nhắm thằng em đó!”
“!” Cơ thể Triệu Minh Địch run bắn, mặt cắt còn giọt máu.
Bên , giọng Triệu Minh Hưởng vẫn lạnh lùng tiếp:
“Thấy , tao còn tận tình đưa nó đến tận nơi, khỏi để con quỷ tốn công tìm.”
“Đáng tiếc, đến c.h.ế.t nó vẫn tưởng tao là trai . Tao phát chán cái bộ mặt ngây thơ đó !”
Lời như đ.â.m thẳng tim Triệu Minh Địch.
Cậu lặng, thì thào: “Không thể nào… đây là ảo giác của con quỷ, đúng chứ?”
Hai mắt hoe đỏ.
Vu Duyệt chỉ khẽ vỗ vai , thở dài.
Cậu ngốc … đến giờ vẫn dám tin.
Bên , hai hành lang, giọng càng lúc càng rõ:
“ Triệu, em sợ lắm. Chuyện hồi đó với Nghiêm Hương Hương…”
Triệu Minh Hưởng gắt: “Sợ cái gì? Không bát tự của mày khắc lên thằng học sinh ? Lát nữa đón Vu Duyệt là xong.”
Hắn ngừng , giọng bỗng mang chút khoái trá:
“Thực ở đây cũng đấy. Làm trong bầu khí … càng kích thích.”
“Ngay cái bàn mà Nghiêm Hương Hương từng , mày cứ phim . Lần tao để con nhỏ đó — trong mắt chỉ còn tao!”
— Hắn điên .
Vu Duyệt nghĩ.
Lúc , Triệu Minh Hưởng và đồng bọn bước phòng bên cạnh.
Cơ hội đây !
Bên ngoài chắc chắn khóa, chỉ cần thoát khi bọn chúng …
“Đi!” Vu Duyệt chộp lấy cây chổi ở góc tường, lao , đóng sầm cửa phòng kế bên .
Sau đó cô cắm ngang cán chổi chặn cửa.
Phương Thần phản ứng cực nhanh, kéo Triệu Minh Địch — vẫn đang sụp đổ vì cú sốc phản bội — chạy .
Trong phòng, tiếng đập cửa dồn dập vang lên:
“Mẹ kiếp!” Triệu Minh Hưởng gầm, “Đập nó cho tao!”
Tiếng chân đá mạnh liên hồi, cán chổi bắt đầu cong oằn…