[Xuyên Không] Sau Khi Xuyên Vào Phim Kinh Dị, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Tới Rồi - Chương 60

Cập nhật lúc: 2025-11-07 16:33:25
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trác Tinh nhẹ nhàng che mắt Vu Duyệt , khi bỏ tay , hai về con hẻm lúc đầu.

Uông Viễn Hàng vẫn đang ở đầu ngõ, nhưng bên cạnh lúc thêm một đàn ông trung niên mặc áo tôn trung sơn.

“Trác Tinh, cuối cùng mày cũng .” Người đàn ông đó dường như quen , hai tay chắp lưng, giọng mang theo thái độ kẻ bề .

Vu Duyệt nheo mắt, cô cảm nhận một luồng khí nguy hiểm tỏa từ đàn ông .

Cô thấy ông từ tốn lấy từ chiếc túi vải màu nâu một chiếc đầu lâu. Từ xa, Vu Duyệt rõ dáng vẻ của nó, chỉ linh cảm trào dâng, khiến cô cảnh giác hẳn lên.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Trác Tinh khẽ siết tay cô: “Em , đến đường hầm.”

Vu Duyệt vẫn yên, chịu bước .

“Đi , Lý Hiểu Hiểu đang đợi em ở đó.”

Nghe , cô ngẩng đầu hỏi khẽ: “Em ở cũng giúp ? Còn sẽ vướng bận?”

Trác Tinh cúi đầu, khẽ hôn lên trán cô: “Vu Duyệt, em bao giờ là gánh nặng của , chỉ em an hơn một chút.”

Vu Duyệt lặng một lát gật đầu: “Em hiểu . nhất định đến tìm em.”

“Ừ.” Anh đáp.

Thực , Vu Duyệt cũng nhận đàn ông trung niên hề đơn giản. Tất cả dân làng đều tỏ kính sợ ông , ngay cả Uông Viễn Hàng cũng cúi đầu, còn khăng khăng đòi dẫn cô nữa.

giúp Trác Tinh, ít nhất tự bảo vệ , đừng để lợi dụng vì cô.

Cô sẽ sống sót.

Khi đầu chạy , cô thấy vạt áo trắng của Trác Tinh tung bay trong gió, và những bóng đen ào tới chặn bộ.

Gió nổi lên, mưa sắp trút xuống — Vu Duyệt dốc hết sức chạy.

Toàn bộ con đường nhuốm màu đen xám, mây dày nặng nề đè xuống, tiếng gào t.h.ả.m vọng bên tai, mùi hôi thối nồng nặc xộc mũi. Cô thấy những cây hoè cổ bên đường bắt đầu biến dạng — cây nổi lên từng khuôn mặt , các đường vân gỗ khắc rõ ngũ quan, từng khuôn mặt nhe răng lạnh lẽo, miệng mấp máy: “Đừng ... hòa chúng ...”

Đồng thời, những rễ cây to như rắn cũng trồi lên khỏi mặt đất, điên cuồng quấn quanh cô.

Vu Duyệt chạy lâu, Trác Tinh giờ . Phổi cô như đổ đầy dầu sôi, mỗi thở đều đau rát.

Còn bao xa nữa? Bao lâu mới đến nơi đó…

Cô sắp trụ nổi, những rễ cây gần sát lưng, suýt chạm đến mắt cá chân cô.

thể dừng thể để Trác Tinh lo lắng.

Trước mặt bỗng xuất hiện một bóng — là phụ nữ đêm hôm đó. Cô trôi tới, nắm lấy tay Vu Duyệt, một chân dẫm lên rễ cây.

“Rắc!” — tiếng gãy vang lên, rễ cây bẻ đứt.

“Chị… chị Cao?” Vu Duyệt nhận nét mặt quen thuộc.

rõ ràng phụ nữ còn là — môi thâm đen, phủ lớp khí xám trắng của tử khí.

Cô gật đầu: “Đi theo .”

Chị Cao kéo tay Vu Duyệt, dẫn cô tránh khỏi từng đợt tấn công của quái vật.

Thế nhưng phía , ngoài những cây hoè quỷ dị , còn một phụ nữ tóc xõa, mặc áo vải thời Dân quốc. Cô chạy cực nhanh, cách giữa họ càng lúc càng ngắn .

Hai sắp đến miệng đường hầm, Vu Duyệt từ xa thấy Lý Hiểu Hiểu đang .

Lý Hiểu Hiểu cũng trông thấy cô —

“Đừng đây!” Vu Duyệt hét lớn.

Hiểu Hiểu thấy, thấy cảnh tượng kinh hoàng phía cô.

Người đàn bà tóc xõa gần ngay lưng, còn Vu Duyệt chỉ còn cách đường hầm chừng mười mét…

Chị Cao đột ngột dừng , : “Nhờ cô… hãy đưa Nhan Nhan và Đại Khánh khỏi đây.”

về phía xa — nơi đàn ông ngây dại và đứa bé gái đang , họ thấy dáng vẻ hiện tại của cô.

Vu Duyệt hiểu rõ, “chị Cao” cũng chỉ là ảo ảnh do quỷ tạo .

Đột nhiên, trong tay cô nặng trĩu — chị Cao đưa cho cô một chiếc lược gỗ: “Đưa cái cho Đại Khánh, với hận , cũng hối hận vì gặp .”

Nói xong, hình cô bay lên trung, mặt đất chân rung chuyển dữ dội.

“Đi , Tiểu Vu,” cô , “Đây là giao kèo giữa và Trác Tinh. bảo vệ các , còn cô giúp đưa Nhan Nhan rời khỏi đây. Làm ơn...”

Từng bàn tay khô quắt trồi lên từ mặt đất, quấn chặt lấy con quỷ tóc xõa , đồng thời đẩy tảng đá lớn chắn ở cửa hầm .

Ầm một tiếng — lối mở.

Uông Đại Khánh cảm thấy gì đó, ngẩng đầu lên trời trống rỗng phía xa. Còn Vu Duyệt chạy đến mặt , đưa chiếc lược cho .

Đó là một chiếc lược cũ kỹ, lớp sơn bóng tróc gần hết, để lộ đường vân nâu sẫm.

Vu Duyệt kéo tay Nhan Nhan, nghĩ một lúc bế cô bé lên.

“Đi thôi!” cô với đàn ông bên cạnh.

“Anh ngốc mà, hiểu gì .” Lý Hiểu Hiểu tuy chẳng chuyện gì đang diễn , cũng hiểu vì tảng đá tự động mở , nhưng thấy tình hình nguy cấp, cô liền túm tay Uông Đại Khánh kéo — song kéo nổi.

Người đàn ông gầy guộc cầm chặt chiếc lược, chẳng sức lực từ , giật tay cô chạy ngược hướng.

“Phương Phương…” đôi môi khô nứt nẻ của lặp lặp cái tên , một tay vươn phía như cố với lấy ai đó.

Vu Duyệt theo — hướng chạy tới chính là nơi “chị Cao” đang .

Cô bé Nhan Nhan ở trong lòng nấc nghẹn: “Mẹ em tên là Phương Phương. Khi cha còn tỉnh táo, cha luôn cha với , cha kéo xuống địa ngục…”

Cô bé rơi nước mắt, ôm chặt cổ Vu Duyệt: “Em địa ngục là gì, nhưng lúc cha những lời đó, trông như cha đang .”

“Giờ cha nhớ .”

Vu Duyệt lặng lẽ vuốt tóc cô bé. Cô nhớ lời Trác Tinh — “Địa ngục chính là ngôi làng .”

Uông Đại Khánh kéo Phương Phương xuống địa ngục, còn Phương Phương, khi hóa thành lệ quỷ, cứu cha con họ thoát .

Không ngày bí mật của ngôi làng , nhưng giờ điều đó chẳng còn quan trọng nữa.

Cô hét lên với : “Cô … cô hận !”

Người đàn ông khựng .

Phương Phương… hận ?

Khi thấy chiếc lược, ký ức ùa về.

Đó là món quà tặng Phương Phương khi mới quen cô. Cô là trẻ mồ côi, gặp cô ở quán ăn ngoài làng.

Anh thích ngắm cô buộc tóc thành hai bím, khi đầu, mái tóc đen nhánh vẽ thành một vòng cung trong trung.

Họ yêu . Anh đưa cô về làng.

Rồi cơn ác mộng bắt đầu.

Theo yêu cầu của “”, Phương Phương tắm t.h.u.ố.c mỗi ngày. Anh thấy cô ngày càng xinh , lòng mừng khôn xiết — nhưng cơ thể cô lạnh dần .

Cô thông minh, nhận điều bất thường, chuyện với ban đêm — nhưng để tâm.

Cho đến khi cô mang thai. “Mẹ” bảo cô dừng tắm thuốc, Nhan Nhan chào đời.

Nhan Nhan là một đứa trẻ “ bình thường”, ai thấy cũng giật .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-60.html.]

“Mẹ” thích, đem .

Phương Phương chịu, sinh xong bắt tiếp tục ngâm thuốc.

Anh còn nhớ rõ, khi cô nắm c.h.ặ.t t.a.y cầu xin hãy giữ con, những ngón tay cô lạnh như đá.

Anh nỡ, cuối cùng đồng ý. khi đến cầu xin “”, thấy bà đang lén ôm Nhan Nhan giao cho trưởng thôn.

Trưởng thôn cầm một bát chất lỏng đen sẫm, đang đổ miệng đứa bé!

Anh lao tới, hất đổ bát :

“Con bé còn nhỏ, các cho nó uống gì ?!”

Trưởng thôn chẳng giận, chỉ liếc “: “Nó ? Bà với nó ?”

“Mẹ” phì khói thuốc, thản nhiên đáp: “Nói gì? Nó ngu như lợn, nhờ nó ruộng thì chẳng giữ .”

Lời tiếp theo của trưởng thôn khiến c.h.ế.t lặng:

“Nhìn gì? Mày từng ăn qua.”

Hắn khẩy, sang “: “Tao chẳng chia cho nhà mày mỗi năm ?”

“Mẹ” rít thêm thuốc, làn khói tanh nồng phả thẳng mặt : “Ăn đấy, nó thích lắm, còn hỏi thêm cơ.”

Anh bịt miệng, cảm giác như thứ gì đó trong đầu gãy vụn.

Đây là ? Anh là ai?

Anh họ nhắc tới thứ gọi là “bình nuôi quỷ” — hóa Phương Phương biến thành vật chứa quỷ.

“Mẹ” vỗ vai: “Làm gì mà thương tiếc? Để vợ mày sinh thêm đứa nữa là xong. Còn trai mày, hồi đó chính cha mày tự tay giao nộp đấy!”

Anh trơ mắt cái miệng đầy răng vàng dính m.á.u của bà khằng khặc: “Còn mày với mày, đều là con của cha mày với đàn bà bên ngoài, tao ‘bình’! Tao là bình thường cơ mà!”

…Đây là địa ngục.

Anh cướp chiếc túi vải, chạy về nhà, đổ dầu, châm lửa — đốt cháy tất cả.

Kho thóc bốc cháy đầu tiên. Nhìn ” già nua béo phệ như dòi bò cứu thóc, bật .

Ba năm thóc gạo — công sức đổ mồ hôi sớm hôm — giờ thành tro.

Anh đến rơi nước mắt.

Anh thật sự hóa điên.

Sau đó, đem hết tiền cho trưởng thôn, cầu xin tha cho Nhan Nhan, hai năm tính chuyện đưa Phương Phương trốn .

Anh cho cô mang theo con, nỡ — mà vì sợ cô và đứa trẻ “khác thường” sẽ khổ.

Anh cô sống , còn nuôi con.

Đêm Phương Phương , cô sẽ tìm giúp, báo cảnh sát, cô chính là bằng chứng.

Anh vẫy tay tiễn cô: “Đi , thoát khỏi địa ngục , đừng nữa.”

chuyện phát hiện.

Ngôi làng cho ai rời , những sự thật sẽ g.i.ế.c.

Anh , ba mươi năm , trưởng thôn từng g.i.ế.c một đàn ông — đứa con của phụ nữ trốn thoát — vì sợ bí mật.

Khi , mới ba tuổi, chẳng hiểu gì, chỉ thấy sợ.

Anh hỏi “”, tại họ g.i.ế.c , bà chỉ mắng ngu ngốc.

Từ đó, bà luôn gọi là “thằng ngốc”.

Nên khi thả Phương Phương , cả làng nổi giận, đ.á.n.h đến m.á.u loang mặt đất.

Trước khi bất tỉnh, nghĩ — , chỉ cần Phương Phương .

Đừng , đừng báo thù, là hại cô, chỉ cần cô sống là đủ.

Còn Nhan Nhan đáng thương, nếu c.h.ế.t , ai chăm con bé đây...

Không ngờ, c.h.ế.t, mà sống trong cơn mê loạn suốt bao năm — cho đến giờ mới tỉnh.

Anh thấy Phương Phương đang ở phía .

Vu Duyệt thấy lao , vội đặt Nhan Nhan xuống đuổi theo.

Anh c.h.ế.t ?

Nếu c.h.ế.t, Nhan Nhan ?

Phía , cuộc chiến hỗn loạn — con quỷ tóc xõa thoát khỏi trói buộc, lao Phương Phương. Hai bóng hình quấn lấy dữ dội.

Phương Phương cũng thấy , thỉnh thoảng đầu .

Đằng cô, trưởng thôn cầm dao, ánh mắt hung dữ, bước nhanh về phía họ.

“Đi mau!” Vu Duyệt hét.

Uông Đại Khánh thấy, hai mắt đờ đẫn, thẳng giữa cuộc chiến, lúc trưởng thôn tới gần.

Vu Duyệt gần như phát điên — thật sự c.h.ế.t !

Cô thấy trưởng thôn nhếch môi gian, đ.â.m thẳng con d.a.o về phía .

Vu Duyệt còn cách một đoạn, kịp ngăn!

Cùng lúc đó, Phương Phương lao tới, đẩy ngã Uông Đại Khánh — con d.a.o cắm cô.

Vũ khí bình thường vốn thể hại linh hồn.

Vu Duyệt thấy vết d.a.o như thiêu đốt, lan rộng.

Con d.a.o đó lưỡi, mà khắc đầy phù văn trừ quỷ — mục tiêu ngay từ đầu là Phương Phương!

Khốn kiếp!

Vu Duyệt nghiến răng.

Và lúc , Uông Đại Khánh cuối cùng cũng thấy cô — Phương Phương, trong giây phút linh hồn tan biến.

Cô vẫn như năm — quần jean xanh, áo sơ mi đỏ, hai b.í.m tóc lưng. Cô , oán trách mà dịu dàng: “Đừng vội theo em… còn con gái chúng nữa.”

Nước mắt tuôn như mưa.

Anh thấy cô gom hết chút linh lực cuối cùng, tạo thành một luồng bóng đen xuyên qua n.g.ự.c con quỷ tóc xõa.

“Chăm sóc Nhan Nhan, giúp em con bé lớn lên.” — đó là lời cuối của cô.

Anh kịp chạm cô thì cô tan biến.

Uông Đại Khánh gào t.h.ả.m thiết: “Anh c.h.ế.t! Anh với em!”

Vu Duyệt lặng, cảnh tượng đó, lòng rối bời.

Anh sống sót, tỉnh táo, và thể chăm sóc Nhan Nhan.

yêu — biến mất mãi mãi.

Vu Duyệt nếu thì sẽ lựa chọn . Có lẽ nếu Nhan Nhan, cô cũng sẽ giống như Uông Đại Khánh ...

Cho nên, Trác Tinh, nhất định trở về nhé.

Loading...