Trên đường về, Ngưu Xảo Lệ  nhịn   đánh Ngưu Đại Hùng, “ là   phấn đấu! Không  nỗ lực! Khó khăn lắm mới tìm cách cho em  văn phòng, em thì  ,  một bài kiểm tra nho nhỏ cũng   ! Rốt cuộc thì em   cái gì a!”
Ngưu Đại Hùng  dám đánh , quả thật chuyện  là    đuối lý, xác thực là do     nỗ lực…..Thịt  dân tận miệng , mà còn để cho bay mất.
“Chị,    thể trách em , em     kiểm tra mới  thông qua a. Nếu em   bài kiểm tra thì   tới đây ! Em     là em chỉ  thể bỏ sức  thôi !”
“Bỏ sức ? Không  em   nghiệp tiểu học  ? Tiền  đây cho em đóng học phí em đều uổng phí! Anh rể em khó khăn lắm mới kiếm  một cơ hội! Nói gì thì cũng  thi  60 điểm a! Này   là em   mặt chị !”
Càng  càng tức, Ngưu Xảo Lệ trực tiếp đạp một cái  m.ô.n.g của Ngưu Đại Hùng.
Ngưu Đại Hùng  đánh thì co giò chạy, “Chị! Không  là em cố ý, đề  thật sự khó! Đừng  là đứa nhỏ bảy tám tuổi, em cảm thấy học sinh trung học khẳng định còn   !”
Lệ Ngọc nghiêm mặt nhíu mày,  hai chị em đang cãi  ầm ĩ,  thế nào cũng thấy là bộ dạng  cao hứng.
“Sơn Tùng,    đây, về   việc thì tìm .”
Vừa  Lệ Ngọc  , Ngưu Xảo Lệ vội dừng .
“Được,  phiền đến chủ nhiệm .” Từ Sơn Tùng khẽ mỉm ,  theo bóng dáng Lệ Ngọc rời .
Lệ Ngọc cũng   luôn, vẻ mặt    thôi  về phía Ngưu Xảo Lệ,  sang  với Từ Sơn Tùng, “.......về  nhờ vả  khác   tình huống cho kỹ càng,   cửa  thì  cũng . Không     giúp câu, mà  đôi khi  thể gây quá nhiều phiền toái cho  khác như  . Có chuyện gì xảy ,   một hai câu là  thể giải quyết .”
Sắc mặt Từ Sơn Tùng  khẩn trương  áy náy, “Được,  hiểu , thật ngại quá,   phiền chủ nhiệm .”
Nói xong, rốt cuộc Lệ Ngọc mang theo khuôn mặt u sầu rời .
“Ai ~ Chủ nhiệm Lệ! Chủ nhiệm Lệ!” Ngưu Xảo Lệ dùng sức kêu   nhưng   dừng, trèo lên xe đạp, thẳng thừng rời , chỉ chừa  cho chị  một bóng dáng mơ hồ………
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-bat-ngo-mang-con-tai-hon/chuong-176.html.]
Ngưu Xảo Lệ gấp mà     , giữ chặt Từ Sơn Tùng, “Sơn Tùng! Sao chủ nhiệm Lệ   ? Này, còn công việc của Đại Hùng thì ? Em   cần  văn phòng cũng   ? Tùy tiện tìm một vị trí nào cũng  a,  thể thương lượng  ? Nhìn cơ bắp   Đại Hùng  ,  việc nặng vẫn  a!”
Từ Sơn Tùng bất đắc dĩ đẩy tay Ngưu Xảo Lệ , thở dài một : “Chị dâu, chị   còn  thấy ? Chủ nhiệm Lệ  tức giận . Không chỉ tức giận mà còn trách tội cả em nữa kìa.”
“Gì? Này…..Chị, chị….” Chị  đương nhiên là  , chỉ là   thừa nhận mà thôi.
“Tức giận, ,  thể ? Không  quan hệ hai    ?”
Đồng ý cho  cửa , nhất định là quan hệ  ?
“Tốt đến mấy cũng  nhịn ….” Dứt lời   về phía Ngưu Đại Hùng. Anh tiếc nuối lắc đầu, “Chị dâu, chị đừng  khó dễ chủ nhiệm, cũng đừng  khó dễ em.”
Tức khắc, mặt Ngưu Xảo Lệ càng thêm hoảng loạn.
Sao sự tình  đến nước ? Sao  đắc tội với chủ nhiệm ? Kia, chỉ còn một bước nữa là  thể  văn phòng  a!
Về đến nhà, hai  con Kiều Hoa  cơm nước xong xuôi. Đồ ăn để  cho Từ Sơn Tùng đều đặt  bếp. Dựa theo tính cách của Ngưu Xảo Lệ, khẳng định sẽ ở  cọ một bữa cơm, cho nên Kiều Hoa cố ý  nhiều thêm mấy cái bánh ngô, đủ để cho hai chị em Ngưu Xảo Lệ lấp đầy bụng.
Kiều Hoa  nghĩ sẽ đối đãi thật  với Ngưu Xảo Lệ, dù  thì   chị  đối xử với nguyên chủ cũng chả  lành gì. Còn   đến với    coi trọng như Kiều Yên. Tất cả cô đều  quên.
Dựa  cái gì mà cô  lấy ơn báo oán. Nằm mơ cũng   chuyện  .
Sau khi ba  về nhà, Kiều Hoa hỏi qua tình hình,  Ngưu Đại Hùng chỉ thi  mười lăm điểm, kinh ngạc thiếu chút nữa   tiếng.
Cuối cùng, cô còn  giả bộ tiếc nuối, thời dài, “Aizzz,     bây giờ? Sơn Tùng vất vả lắm, chạy ngược chạy xuôi mới  tìm  vị trí , còn là  văn phòng, công việc  như thế a…. Kết quả là chỉ kiểm tra  mười lăm điểm….Này, cũng quá….”
Dứt lời, cô cẩn thận hỏi Ngưu Xảo Lệ, “Chị dâu, thật sự Đại Hùng  nghiệp tiểu học  ?”
“ !” Ngưu Xảo Lệ càng nghĩ càng khó chịu. Hiện tại, chị  thật sự  ứa gan,   đánh . Chị  nghiến răng nghiến lợi véo tay Ngưu Đại Hùng, “Cái đồ   cố gắng!”