Vui vẻ về nhà, chuẩn  nấu cơm trưa, Từ Sơn Tùng bỗng nhiên  với Kiều Hoa, “Gần đây   mới  về trông cửa hàng.”
“Sao , nhiều việc quá hai    xuể hả ?” Kiều Hoa nghi hoặc.
Từ Sơn Tùng lắc đầu : “Lý Hồng Quân tìm  bạn gái, hiện tại đang  bận  chuyện yêu đương,   nhiều thời gian ở cửa hàng lắm!”
Cũng  thể mỗi ngày đều hẹn bạn gái tới cửa hàng để  chuyện ? Như   buồn .
“Hơn nữa dạo  việc buôn bán  gấp, hai    xuể, thuê thêm  canh để  thời gian ở với hai hai .”
Thì  là một phần là do bản  , nam nhân  lúc nào cũng đặt gia đình là  hết.
Kiều Hoa ngọt ngào  với ,  nghĩ tới Lý Hồng Quân.
Cuối cùng  đàn ông độc  vạn năm cũng  bạn gái? Cũng   là nữ đồng chí nào, Kiều Hoa khá tò mò về cô .
“Cũng ,   tìm  , tìm    thì thả Lý Hồng Quân  để cho   yêu đương. Người bán hàng thì….Tốt nhất tìm  miệng lưỡi sắc bén một chút, đầu óc linh hoạt một chút,..... mà  đừng tìm  miệng lưỡi quá trơn tru.”
Để tìm   bán hàng hợp ý  khó,  nhanh nhẹn,    lòng  hẹp hòi,.... Ví dụ như Lý Hồng Quân, tuy rằng bình thường     đắn nhưng khi gặp chuyện quan trọng vẫn   đắn.
“Được,   .”
Không chỉ  Từ Sơn Tùng tìm, hàng xóm xung quanh cũng phụ tìm,   học thức thì  hiếm,  khỏe mạnh thì   năng lực.
Mọi  giới thiệu cho vợ chồng Kiều Hoa vài , nhưng qua  qua ba ngày, hai vợ chồng cô  ưng ý  nào cả.
Hẹn gặp  tám chín , nhưng  một ai đạt yêu cầu.
Nhân viên tiêu thụ cần  ngoại hình , nếu   khách hàng tin tưởng tới mua?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-bat-ngo-mang-con-tai-hon/chuong-346.html.]
Hôm , Tiểu Chu cầm theo một giỏ rau, cô  cẩn thận tiến  đại tạp viện. Kiều Hoa thấy cô  còn tưởng rằng cô  tới ứng tuyển  nhân viên cho cửa hàng.
 ngẫm ,  lẽ cô  tới trả tiền thuốc men chớ   tới vì tìm việc!
Đôi mắt Tiểu Chu đỏ rực, hiển nhiên  khi tới đây  ,  thấy Kiều Hoa, cô  cố rặn  một nụ .
“Gần đây như thế nào? Tiểu Cao  khá hơn chút nào ?” Kiều Hoa lấy ghế cho cô , hàn huyên mấy câu.
Thanh âm của Tiểu Chu  nặng nề, lắc đầu : “Tay phế, công việc  còn nữa, lãnh đạo của    cho   , sợ xảy  chuyện….”
Chuyện hai   lưu manh quấy phá trong phố Tử Uyên  ai là  , cũng   tiến lên giúp đỡ, nhưng những tên côn đồ đó chỉ  bắt vài ngày khi thả   chứng nào tật nấy.
“A? Này….Cũng quá bất ngờ .” Công việc  còn, lấy gì mà ăn? Vốn điều kiện    .
Trong lòng Kiều Hoa kinh ngạc, khuôn mặt Tiểu Cao âu sầu mở miệng : “Chị Kiều Hoa, em hỏi một chút, chỗ chị cần   quần áo ?”
“Em  quần áo?” Thì    tới để phỏng vấn  nhân viên cửa hàng a, Kiều Hoa  gật gật đầu, “Có thể a, em tới chỗ chị đăng ký, lấy vải về  .”
“Em may thủ công  chứ?” Tiểu Chu  hổ gãi gãi mặt, “Tuần  em với Cao Tân lãnh chứng, hiện tại  dọn qua nhà  , trong nhà   máy may, cho nên…..”
Lãnh chứng? Không   đó ở bệnh viện còn   dám kết hôn ?
Đôi vợ chồng son  quả thật  dũng khí, đối với   yêu thật sự  kiên định.
Kiều Hoa nhướng mày, chậm rãi : “Thủ công? Cũng    , nhưng  kỹ một chút, ở Tử Tinh Đình chất lượng hàng hóa yêu cầu  cao. Chị sợ một ngày em cũng   xong  một món.”
“Không  , hiện tại em   việc,   nhiều thời gian  quần áo. Cho dù  thủ công một ngày em cũng  thể may  hai kiện.” Tiểu Chu chỉ  chiếc váy  bàn may của Kiều Hoa, “Loại váy  đúng  ạ? Em  ,  khi lấy chồng ở nhà em  may cho em gái và em trai.”
Kiều Hoa  chú ý bởi câu  đó, kinh ngạc : “Em hiện tại   công việc? Trước đó chị   em  ở ngân hàng mà?”
Tiểu Chu  hổ  , “Em từ chức , chuyện Tiền Cường  với em  ảnh hưởng  nhiều tới công việc, em dứt khoát liền nghỉ việc. Dù , Cao Tân cũng ủng hộ quyết định  của em.”