Xuyên Không, Ta Đem Theo Vật Tư Làm Giàu Nuôi Con - Chương 100

Cập nhật lúc: 2024-12-15 12:15:14
Lượt xem: 144

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai đứa nhỏ xe đạp, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng tiếng trẻ con hưng phấn reo lên "A a a ~ Chú Cương Tử, nhanh lên một chút nữa!"

Lúc Cố Tri Ý nnhìn đến Đại Bảo đang ở yên thì cô nhớ đến bản khi còn nhỏ, cô từng sống ở nông thôn, khi đó mỗi khi xe đạp đều một cái ghế trúc cột chỗ phía .

Vừa khéo hai bên cũng lót theo miếng đệm để đứa bé thả chân hai bên cũng cần lo lắng kẹt chân bánh xe, mà đứa bé cũng dễ ngã.

Thế là, Cố Tri Ý lập tức phòng, lấy bút và giấy , cô phác thảo kết cấu đơn giản của cái ghế, đó Lâm Quân Trạch:

“Em cột một cái ghế dựa ở yên xe đạp, ?”

Lâm Quân Trạch nhận bản vẽ đơn giản trong tay Cố Tri Ý, thoáng qua.

Cũng may Cố Tri Ý xuất là dân thiết kế, nên bức vẽ thể dễ dàng hiểu . Lâm Quân Trạch vài thì cũng hiểu cấu tạo của nó, :

“Có lẽ thành vấn đề, sẽ nhờ cả mang một ít vật liệu đến.”

Nghe , Cố Tri Ý cũng nhẹ nhàng gật đầu.

Hiện tại loại ghế cũng từ những vật liệu sắt thép như , tất cả hầu như đều từ tre trúc.

Bởi vì ở những vùng nông thôn dồi dào tre trúc, nhà ai gì cần đến thì đều thể phía núi hoặc là bờ sông chặt mang về sử dụng, mà loại trúc tốc độ sinh trưởng nhanh.

Có thể dùng trúc để tạo nhiều đồ dùng trong nhà, dùng tre trúc đan tạo sọt chứa đồ, mẹt, ki hốt rác, xửng hấp bánh bao, bánh cao lương.

Cố Tri Ý nghĩ nếu ghế xe đạp cho trẻ con thì cũng luôn xe lăn cho Lâm Quân Trạch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-100.html.]

Như thế thì lúc Cương Tử , Lâm Quân Trạch cũng sẽ dễ dàng hơn.

“Nếu thì nhờ mấy cả chặt nhiều trúc hơn một chút, đến lúc đó xe lăn cho luôn.

Ban đầu Lâm Quân Trạch vốn dĩ từ chối, nhưng nghĩ đến lúc Cương Tử , bản đầu đều chống gậy cũng tốn sức, mà Cố Tri Ý là phụ nữ còn đang thai, sẽ dễ dàng nếu để cô dìu , nếu một chiếc xe lăn thì vẫn tiện lợi hơn. Nghĩ nên cũng gật đầu.

“Được , một hồi nữa sẽ với cha.”

Cố Tri Ý thấy lúc cũng đến giờ ăn trưa, nên cô định sẽ nấu một ít chè đậu xanh giải nhiệt, nên lấy đậu xanh nhờ Lâm Quân Trạch rửa giúp, còn phòng bếp lấy một cái nồi đất.

Nồi đất trong nhà tương đối nhỏ, nên Cố Tri Ý gian lấy một cái nồi đất lớn hơn, đường cát thì hôm qua Cương Tử mua một ít .

Nước chè mà đường thì sẽ ngon, chỉ là hiện tại nhà nào cũng quý đường, dầu, ai dám dùng đường trắng để nấu chè như Cố Tri Ý thế , họ đành thả xuống.

Sau khi rửa sạch sẽ đậu xanh, Cố Tri Ý ngâm trong nước một hồi. Cương Tử chở Đại Bảo và Nhị Bảo về, hai đứa tuy xuống xe, nhưng vẻ vẫn tiếp, thấy Cố Tri Ý đang rửa nồi đất, Nhị Bảo lập tức chạy đến cạnh Cố Tri Ý:

“Mẹ, món ăn ngon gì ?”

Nhị Bảo thì còn nhỏ, nhưng đối với đồ ăn, dường như trời sinh một khứu giác khác với những bình thường.

DTV

Lúc thấy Cố Tri Ý đang rửa nồi đất, bên cạnh còn đậu xanh, thế là lập tức cho rằng đang món ngon nào đó.

Cố Tri Ý cố tình với bé, Lâm Quân Trạch bên cạnh còn đùa: “Mẹ cho cha ăn, các con phần.”

Ai ngờ dứt lời, Nhị Bảo trừng mắt Lâm Quân Trạch: “Cha hư!”

Loading...