Cố Tri Ý khá khó tính trong chuyện ăn uống, nên cô còn thêm một chén nước chấm ăn cùng.
Lúc ăn ăn quá nhanh, nếu sẽ dễ dàng bỏng miệng.
Mà bánh gạo khi nấu thành súp sẽ nhanh chóng nhuyễn , nhân hẹ bên trong bánh cũng chảy .
Trong tô lớp vỏ bánh nhuyễn, còn rau hẹ, và một váng dầu bên khiến cho ăn.
Vỏ bánh mềm mại, nước súp thơm ngon, cực kỳ thích hợp món ăn cho những đứa bé hoặc những lớn tuổi.
Lúc bắt đầu, hai em còn im lặng, tập trung ăn uống, đến khi ăn no thì cái miệng cũng còn rảnh rỗi nữa, hai em bi bô chuyện cực kỳ vui vẻ.
Mèo con đến nhà bắt đầu quen thuộc, mỗi ngày cứ giờ cơm là nó xuất hiện trong sân nhà.
Thế nhưng hôm nay dẫn theo một bạn mèo trắng đen nhỏ khác đến ăn nhờ ở đậu cùng nó. Đại Bảo thấy thì vô cùng ngạc nhiên, bé sang Cố Tri Ý: “Mẹ, đây là vợ của nó ?”
DTV
Khá lắm! Đứa bé ba tuổi đến vợ ?
“Con vợ là gì ? Sao nó là vợ?”
Đại Bảo dáng vẻ bản thông minh, bé vỗ n.g.ự.c .
“Đương nhiên là ! Mẹ cũng là vợ của cha!” Cuối cùng bổ sung thêm một câu.
“Cha với con.”
Lâm Quân Trạch bên cạnh:…….
là con trai lớn của cha mà! Một tay cừ khôi trong việc hố cha .
Thấy ánh mắt Cố Tri Ý đến, Lâm Quân Trạch sờ lên mũi, ánh mắt né tránh.
Anh lúng túng : “Anh dạy hư con cái !”
Cố Tri Ý trừng mắt , đó thì tiếp tục ăn cơm, để ý đến cha con đắn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-125.html.]
Hai cha con liếc , đó thì lặng lẽ rời ánh mắt .
Nhị Bảo: ... Trong lúc ăn cơm, con bỏ qua chuyện gì ?
Được , vẫn nên ăn cơm tiếp thôi!
Thế là trong sân chỉ còn tiếng húp nước súp và tiếng nhai thức ăn. Bốn con và hai con mèo, thế mà vô cùng hài hòa.
Ăn sáng xong bao lâu, thì cửa vang lên tiếng gõ.
Lúc Cố Tri Ý mở cửa, trong đầu cô vẫn ngừng suy nghĩ sớm thế thì ai gõ cửa nhà cô.
Đến khi mở cửa thấy cửa là một chị gái ba mươi tuổi, da thịt chút sậm vàng, quần áo mặc cũng miếng vá, trong tay cô còn cầm theo đổ vật.
Khi thấy Cố Tri Ý mở cửa , cô bước lên một bước, mở miệng : “Tri Ý , em trở , chị mang đến cho em một ít bánh gạo đây!”
Cố Tri Ý chị gái mắt là ai. Chị tên là Lâm Xuân Lệ, lớn hơn Cố Tri Ý sáu tuổi, nhà cô gần Cố gia bên .
Nhắc đến chuyện , Cố Tri Ý cảm thấy nguyên chủ cũng kỳ lạ. Bình thường đều cao cao tại thượng, ánh mắt lúc nào cũng lên cao, thế nhưng chịu qua với Lâm Xuân Lệ trong thôn. Bình thường, hai vẫn trò chuyện với , mà Lâm Xuân Lê cũng thường mang đến cho cô một ít rau xanh.
Cố Tri Ý mời chị Lâm bước cửa, còn : “ , về vài ngày , nhưng gặp chị Xuân Lệ”
“Khụ, chỉ là trùng hợp thôi. Trước đó chị trở về chăm sóc cho , chờ chị trở thì mới em đến chỗ quân đội.”
Hai đến mái hiên, xuống. Lúc , Lâm Xuân Lệ mới nhỏ giọng hỏi: “Chị lão tứ nhà em thương. Thế nào ? Có ảnh hưởng gì ?”
Cố Tri Ý Lâm Xuân Lệ chỉ lòng hỏi thăm, nên cũng gạt cô , cô qua tình trạng của Lâm Quân Trạch với cô .
Lúc , Lâm Xuân Lệ mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa vặn thấy Lâm Quân Trạch từ trong nhà , còn lên tiếng chào cô .
Lâm Xuân Lệ trêu ghẹo : “ , vợ của là một vượng phu, xem lúc đang nguy hiểm bao, thế mà sắp bình phục !”
Lâm Quân Trạch Lâm Xuân Lệ trêu ghẹo thì liếc mắt về phía Cố Trị Ý.
Vốn dĩ còn cảm thấy hổ, nhưng khi thấy khuôn mặt cô đỏ bừng thì lập tức đùa với Lâm Xuân Lệ: “ ạ! Vợ em vượng phu!”