Chào tạm biệt Lâm xong, cả nhà bắt đầu lên đường đến Cố gia.
Trong trí nhớ của Đại Bảo và Nhị Bảo ít khi chúng ngoài với , nên lúc , hai đứa xe bò vô cùng phấn khích mà ô ô ngừng.
Xung quanh là ruộng đồng, đường đất, ven đường đều là cỏ dại, thỉnh thoảng còn thấy vài bông hoa loa kèn.
Hai đứa bé cảm thấy bản giống như du lịch, thấy cái gì cũng lạ lẫm, cũng thích thú, thỉnh thoảng còn lôi kéo Cố Tri Ý gia nhập đội ngũ của hai đứa.
Trên đường xuất hiện cảnh tượng như thế . Cha đánh xe bò, và con trai ở phía xe bò ngừng thảo luận chuyện gì đó, Lâm Quân Trạch đánh xe .
Anh cảm giác theo kịp cuộc trò chuyện của ba con.
Đặc biệt khi thấy Cố Tri Ý cãi với hai con trai thì khỏi cảm thấy buồn , cảm giác như một thứ gì đó đang tràn trong lòng .
Đột nhiên một cảm giác năm tháng tĩnh lặng.
“Mẹ nhà cũng em trai ?”
“ , bất quá còn là em trai em gái.”
“Chắc chắn là em gái!” Nhị Bảo nghiêm túc .
“Là em trai!” Đại Bảo phục .
“Không cần, em trai thối lắm, em gái thơm hơn!”
“Em trai thể cùng chơi đùa, em gái thì thích hơn.”
Hai em ba tuổi, từ ngữ còn hạn, đang tranh chấp với .
Giống như chúng cái gì thì chính là cái đó. Cố Tri Ý cũng nỡ đánh vỡ ảo tưởng nho nhỏ của hai đứa.
“Được ! Bất kể là em trai em gái thì các con cũng là trai, đều bảo bọc cho em trai và em gái!” Cố Tri Ý cố tình cắt ngang cuộc cãi vã của hai em.
“Mẹ, con là trai, chắc chắn con thể bảo bọc em trai và em gái!” Nhị Bảo phát biểu đầu tiên.
Đại Bảo nghiêng cái đầu sang một bên, bé suy nghĩ hết nửa ngày, đột nhiên : “Mẹ, dùng chăn mền bao để bảo bọc ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-128.html.]
"Phụt ~"
Cố Tri Ý đầu óc của đứa bé ba tuổi đánh bại .
“Bảo bọc ý là bảo vệ, để cho khác bắt nạt em trai và em gái , con hiểu ?”
“A~” Hai đứa cái hiểu cái gật đầu.
“Mẹ, yên tâm! Con lớn , thể bảo vệ em trai và em gái.”
Xe bò chạy đến gần một giờ đồng hồ, mặt trời đầu càng lúc càng gắt.
Cũng may khi khỏi nhà, Cố Tri Ý nhanh trí mang theo một cây dù. Trời nắng, cô bung dù che đỉnh đầu cho .
Cây dù là cây duy nhất trong nhà cô. Thời chỉ dùng đến mũ rộng vành để che nắng che mưa.
Thành phố bên nhiều rừng trúc, đa đồ dùng hàng ngày đều từ trúc.
Mũ rộng vành cũng dùng trẻ chế mỏng , đó dũng từng sợi mỏng vuốt tỉ mỉ đan thành mũ.
Còn hành vi chạy theo mô đen như Cố Tri Ý, cửa còn bung dù thế trở thành trò cho bao trong thôn .
DTV
Mặc kệ là Cố Tri Ý của cô ở hiện tại, họ đều thuộc thành phần thèm quan tâm đến ánh mắt của khác.
Hừ, cứ họ phơi nắng đến đỏ cả mặt thì .
Cố Tri Ý còn tự khen ngợi , chỉ ngăn ánh nắng còn thể tránh cháy nắng.
Khụ khụ! Không thể , dù xuyên đến thời đại nhưng Cố Tri Ý vẫn bảo vệ gương mặt như .
Chờ đến cửa thôn Cố Gia, tinh mắt thấy một nhà Cố Tri Ý. Họ còn cực kỳ nhiệt tình gọi to: “Em gái Cố, về nhà thăm ?”
Cố Tri Ý nhận , chính là một họ hàng xa với Cố gia.
Cố Tri Ý gọi : “Anh Lục!” Chỉ là xưng hô “em gái Cố” đúng là lâu .
“ , Lục, lâu về thăm cha . Vừa vặn Quân Trạch cũng nghi trở về nhà, nên cả nhà mới cùng về thăm một chuyến.”
Lúc Lục mới nhận đánh xe bò phía là Lâm Quân Trạch