Anh kích động hô lên: “Ôi, đây chính là tên nhóc Lâm gia , là trở về đón lễ rằm tháng bảy ?”
Lâm Quân Trạch gọi theo Cố Tri Ý một tiếng “ Lục” mới : “ , khéo ngày nghỉ về nhà ăn lễ thuận tiện dưỡng thương luôn.”
Anh Lục cũng kịp thấy chân Lâm Quân Trạch đang bó , tỏ vẻ lo lắng hỏi: “Thương thế thế nào ?”
“Phục hồi ạ, cũng chuyện gì cả!”
Sau cùng hai bên đơn giản vài câu với , Lục cũng họ đang đường về nhà ngoại nên lôi kéo chuyện nhiều nữa.
Anh lập tức : “Được , về nhà , khéo bây giờ ruộng, một lát nữa sẽ giúp em gọi cha em về.”
Thật cũng cần Lục đến gọi, trong thôn thấy cả nhà Cố Trị Ý đường trở về nên chạy đến thông báo cho Cố gia từ sớm .
“Đội trưởng, đội trưởng, con gái nhà các trở về kìa, nhanh về !”
Cha của Cố Trị Ý chính là Cố Khôn, vốn dĩ ông đang chỉ huy trong thôn tưới nước ruộng, chợt thấy con gái của trở về, ông còn sững sờ hết một lúc.
Vẫn là Lưu Ngọc Lan gần đó kịp phản ứng, mà lúc bà nhấc chân .
“Lão Cố , xin phép nghỉ, về nhà xem thế nào!” Vừa bà chạy lên bờ ruộng.
Chờ đến khi lên đến bờ, bà vẫn quên rửa tay chân sạch sẽ, hai tay chà lung tung quần áo mấy , đó mới kêu gọi về nhà.
Cha của Cố Tri Ý cũng về nhà nhưng nếu cả nhà đều trốn việc chạy về nhà thì . Nhiều ánh mắt vẫn đang chằm chằm họ thế , cũng nên quá lộ liễu.
Mà bên , hai Cố Trị Ý cảm ơn Lục xong, cũng lập tức lên đường về phía Cố gia.
Trên đường khó tránh khỏi gặp một trong thôn khá nhiệt tình, thế là họ đều dừng vài ba câu với những trong thôn .
Đến mức khi về đến cửa nhà đẻ, Cố Tri Ý thì khéo đụng Lưu Ngọc Lan mới trở về từ ngoài ruộng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-129.html.]
Vốn dĩ Lưu Ngọc Lan tưởng rằng chỉ một con gái trở về, bà còn đang chuẩn một tràng với con gái. Bụng lớn thế còn tự giày vò như thế gì?
Ai ngờ lúc về đến cửa thấy cả nhà bốn của con gái đều đến.
Lúc , bà mới bất ngờ : “Ôi, Quân Trạch , vết thương của con thế nào ?”
“Mẹ, hiện tại đang hồi phục .”
Lâm Quân Trạch vẫn quên nhắc đến Cố Tri Ý: “Đều nhờ Tiểu Ý chăm sóc con .”
DTV
Dường như lúc Lưu Ngọc Lan mới đến con gái nhà . Bà cảm thấy con rể thật sự là một , ở bên ngoài nhưng vẫn quên nế mặt con gái nhà . Chỉ là con gái của bà mắt mù tâm mù, trân trọng.
"Mẹ!"
Nhìn thấy ánh mắt của Lưu Ngọc Lan, Cố Tri Ý hỏi một câu: Con thật sự là do sinh ?
Đáng tiếc, Lưu Ngọc Lan chỉ cô một cái, chuyển sự chú ý đến hai đứa cháu ngoại.
Bà xổm xuống, bóp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhị Bảo và Đại Bảo.
“Đại Bảo và Nhị Bảo, hai đứa còn nhớ bà ngoại ?”
Hai đứa bé đồng thanh : “Bà ngoại, Đại Bảo (Nhị Bảo) nhớ ạ!”
Giọng trẻ con đáng yêu vang lên. Được Cố Tri Ý nuôi một thời gian, thịt mặt cũng nhiều , càng đáng yêu hơn, khiến thấy chỉ nhéo.
Nếu do Lưu Ngọc Lan kiêng dè tay chân đang bẩn, đoán chừng lúc ôm hai đứa bé lòng mà nhào nặn một phen .
Nói đùa vài câu thì quên gọi gia đình Cố Tri Ý cửa.
Bà mở cửa : “Thai của chị dâu con định, mấy ngày nay bắt đầu việc , nhưng cũng dám để việc nặng nhọc, nên theo thím Tú Anh của con tách đậu phộng.”