Nhà của Cố gia là kiểu nhà của nông dân bình thường, bởi vì khéo ở hàng đầu của thôn, nên đất trống phía nhà tương đối nhiều.
Cha của Cố Tri Ý cho vây tất cả , cửa là một cây hồng bì, thường ngày, trong nhà thường đây hóng mát, ngoại trừ nhiều muỗi thì đẩy chính là một nơi hóng mát lý tưởng.
Đại Bảo và Nhị Bảo bước sân lập tức chạy đến gốc cây, cây đang cao lên, lúc cao hơn hai đứa bé cũng nhiều, cây to hơn, thể leo lên cây cũng đợi đến mấy năm nữa.
đây tuyệt đối cũng ảnh hưởng gì đến việc hai đứa bé thám hiểm.
Thậm chí hai em còn ôm gốc cây, giống như con khi vẽ trong sách, lộn nhào một cái là thể trèo lên cây.
Không thèm để ý đến giấc mơ mạo hiểm của hai đứa bé nữa, Lưu Ngọc Lan dời hai cái ghế cho Cố Tri Ý và Lâm Quân Trạch gốc cây.
Cố Tri Ý đưa những vật cô mang đến cho Lưu Ngọc Lan.
“Các con đến thì đến, còn tốn kém mua nhiều đồ như thế gì?”
“Cũng gì ạ, đồ trong nhà cũng nhiều, một ít là đưa!”
Nói ‘ (nương) ở đây chính là Lâm, bởi vì Cố Tri Ý học theo thành thị nên đều gọi hai ở Cố gia thành “ba .”
“Bà thông gia lòng.”
Nghe Cố Trị Ý như , bà thể cảm nhận mối quan hệ giữa con gái và nhà chồng càng ngày càng hơn , thể trong lòng cô cũng chịu buông bỏ .
Nụ mặt bà càng lúc càng sâu hơn. Con gái về nhà đẻ, còn mang theo một ít đồ, thể thấy suy nghĩ cũng khá chu đáo.
“Quân Trạch, bác sĩ chân con thế nào ?”
“Mẹ, hiện tại đang hồi phục , chờ đến lúc Tiểu Ý sinh chắc thể quân đội .”
Lưu Ngọc Lan thấy ảnh hưởng đến công việc của thì trong lòng đúng là nhẹ nhõm ít.
Hiển nhiên Lưu Ngọc Lan vẫn hiểu con gái nhà , bà cứ luôn lo sợ tình trạng Lâm Quân Trạch xuất ngũ, Cố Tri Ý lẽ sẽ thật sự náo loạn đòi ly hôn thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-130.html.]
Cũng may Cố Tri Ý cũng bà thất vọng. Lưu Ngọc Lan bụng bầu của cô, bà quan tâm hỏi thăm.
“Cơ thể con ngày càng nặng nề hơn , mấy công việc nặng nhọc thể bớt thì bớt , lúc cũng gần ngày sinh , bớt việc nặng nhọc .”
Lời là cho Cố Tri Ý , nhưng hề khó nhận Cố cũng cho Lâm Quân Trạch .
Không Lưu Ngọc Lan ý gì xa, bà chỉ sợ Lâm Quân Trạch thấy con gái bà lười biếng, bà chỉ hi vọng ngày thường sẽ giúp đỡ chút ít, phụ nữ sinh con cùng chính là bước qua quỷ môn quan.
Tuy rằng hiện tại, hầu hết những phụ nữ nông thôn đều như thế cả, nhưng Lưu Ngọc Lan vẫn hy vọng con gái của sẽ chăm sóc .
Đến lúc sinh đẻ sẽ thể giảm bớt đau khổ.
Có thể đây chính là bà đang chuẩn cho con gái lúc cô sinh.
Đương nhiên Lâm Quân Trạch cũng hiểu ẩn ý trong lời vợ , cực kỳ đồng ý mà nhẹ nhàng gật đầu với bà:
“Mẹ, cứ yên tâm, việc nặng nhọc gì đó còn con ?”
Nghe Lâm Quân Trạch như , nụ mặt Lưu Ngọc Lan càng trở nên chân thành hơn, trong lòng bà khỏi nghĩ: Con rể do chính bà chọn quả nhiên sai lầm, tiền đồ còn , xem còn là một đau lòng cho vợ. Không giống bên , khá giả hơn chút ít thì đều là đàn ông độc đoán.
Đau lòng cho vợ? Trừ phi trời đổ mưa màu đỏ!
DTV
Trong khi Lưu Ngọc Lan còn đang đắc ý vì quyết định ban đầu của , thì từ bên ngoài truyền đến một giọng vịt đực. Giọng của con trai đang trong tuổi dậy thì, cái giọng mà một lời khó tả hết.
“Mẹ, chị của con về nhà?”
"Chị, chị!"
Được ! Lại là một tên thấy mặt thấy tiếng.
Người đang đến hề khó đoán, chính là con trai út Cố gia, Cố Tử Sâm.
Với nguyên chủ mà hai họ chính là yêu thương mà lớn lên, đương nhiên hai cũng chăm chỉ hãm hại lẫn .