Lâm Quân Trạch thích ngọt cho nên Cố Tri Ý còn thêm một chút bánh đậu xanh ở trong gian hệ thống. Tin tưởng rằng sẽ thích cái cho nên còn thêm một ít chà bông quả khô linh tinh khác.
Sau khi dọn xong một cái bao thật lớn thì Cổ Tri Ý ngắn gọn đáp lời bằng một phong thư, cô cũng đơn giản chuyện gặp xe lửa cho Lâm Quân Trạch một chút.
Cố Trị Ý liền tới nhà họ Lâm nhờ Lâm tới đây trông con giúp còn thì xe đạp trong huyện thành.
Trên tay đeo bao tay, mang chụp tai, khăn quàng cổ cũng che kín mũi miệng. vẫn thể cảm nhận gió bắc lạnh căm căm quất lên da mặt.
Đi tới huyện thành thẳng bưu cục gửi hết đồ vật và thư cho Lâm Quân Trạch. Lúc Cố Tri Ý mới khỏi bưu cục, chuẩn về nhà.
Mà bên Cố Tri Ý lên xe về nhà thì bên Chu Khang Đức cũng khéo khỏi nhà tới thăm ông bạn già thì thấy một hình bóng quen thuộc ngang qua mắt .
Trực giác cho Chu Khang Đức thể là đồng chí từng cứu thế nên vội vàng gọi Cố Tri Ý : “Đồng chí ơi, từ từ .”
Chu Khang Đức kêu gọi ở phía , Cố Tri Ý nhưng cô cho rằng đang gọi chính .
“Nữ đồng chí xe đạp ở đằng .” Chu Khang Đức xong lời thì bắt đầu thở hồng hộc.
Cố Tri Ý câu như thế mới thả chậm tốc độ xe đầu xem thì thấy hình như là đồng chí Chu lúc từng cứu, Người cũng gọi nên Cố Tri Ý thể coi như thấy đành dừng xe .
DTV
Đẩy xe đạp đầu.
“Vị đồng chí, Chu, chuyện gì ?” Cố Tri Ý tự nhiên hào phóng mà trả lời.
Trong thời gian gần đây Chu Khang Đức luôn tìm Cố Tri Ý, nghĩ tới hôm nay thật sự đụng .
“Cô gái trẻ , còn quên hỏi tên cô, nhà ở nơi nào, chẳng thấy bóng dáng cả.” Chu Khang Đức chút bất đắc dĩ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-254.html.]
Cố Tri Ý nghĩ tới đồng chí già còn nhớ chuyện , lập tức cũng chút ngượng ngùng, định mở miệng giải thích thì Chu Khang Đức vẫy vẫy tay, : “Được , lão già hiểu .”
Cố Tri Ý nghĩ tới ông am hiểu lòng như , bản khó xử nên cô chuẩn lên xe về.
Chu Khang Đức lập tức tức giận lên, mà mỗi cô gái đều gấp gáp như , như là sắp nhặt cướp tiền . Vội vàng kéo đầu xe đạp của Cố Tri Ý, buồn bực : “ cô đồng chí, vẫn còn hỏi cô họ gì ? Cô gấp như cái gì?”
Cố Tri Ý dứt khoát vội nữa, thật cô cũng chút tò mò, rốt cuộc lão đồng chí CHu hỏi về chuyện thuốc men, chẳng lẽ chỉ gọi để tên cô thôi ? Vì thế cô yên : “ tên là Cố Tri Ý, ở tại thôn Phúc lâm của huyện Phong.”
“Họ cố? Đồng chí Cố là thôn nhà họ Cố?”
“ .” Cố Tri Ý cảm thấy cũng chẳng gì để giấu giếm nên cứ thế thẳng.
“Ôi trời, bên đó cũng bà con xa thích đó, cô xem là chúng duyên ? Đồng chí Cố cứu lão già một mạng, hóa vẫn là cùng một cái thôn.” Vẻ mặt Chu Khang Đức đầy cảm thán .
Cố Tri Ý chút ngây ngốc, như thế nào? Không là thích bà con xa ? Sao cùng một thôn với cô ?
Ông cụ nhận thích loạn?
“Ha ha, đúng , duyên phận duyên phận.” Cố Tri Ý gượng trả lời.
“Nếu đồng chí Cố cũng là duyên phận thì hôm nay tới nhà , nhà cũng chỉ một đứa con gái, cũng lớn hơn cô bao nhiêu tuổi.”
Năng lực cây cột là bò lên của Chu Khang Đức giảm hơn năm đó chút nào. Lôi kéo Cố Tri Ý tới nhà ông.
Chu Thu Nguyệt lớn hơn Cố Tri Ý bao nhiêu tuổi: “....”
Ba, sợ là ba quên con sắp 40 tuổi đúng ?