“Không bao lâu thì xong ạ! Còn do hôm qua, con cho con khá nhiều thịt, nên con nghĩ ngay đến một nồi lẩu, như chúng cũng tnhễ ăn trong lúc nó còn nóng hầm hập.”
Mẹ Lâm khẽ gật đầu. !
Vừa thổi ăn. như cũng cần lo lắng món ăn xong để đó một lúc lạnh .
Cho nên đợi thêm một lát thì cha Lâm cũng đến, đó trong nhà xuống cùng ăn cơm tối.
Cố Tri Ý drùng nước nấu gà nước lẩu, còn cho thêm củ cải trắng nên nước trong veo.
Nước lẩu nóng hổi, nhúng thịt bò , phối thêm với nước chấm Cố Tri Ý pha, mùi vị quả thật là tươi ngon đến cắn đứt đầu lưỡi.
Cố Tri Ý cha Lâm thích uống rượu, cô còn cố ý lấy một bình Mao Đài từ trong gian , xé bỏ nhãn hiệu bên ngoài, bây giờ giống như một bình rượu trắng bình thường, gì lạ.
Chỉ là bên ngoài bình thường nhưng hiểu rượu như cha Lâm ngửi thấy mùi, đưa miệng cảm nhận sự khác biệt trong đó.
Cha Lâm tấm tắc khen lấy khen để, vô cùng thích thú: “Rượu tệ!”
“Xem như tệ!” Nói xong còn lầm bầm nho nhỏ một câu.
Dường như cha Lâm nỡ uống từng ngụm lớn như .
“Cha, cha thích cái thì lát nữa cha cầm về ạ! Vốn dĩ cái chính là Lâm Quân Trạch ở bên gửi về hiếu kính cha.”
Hiện tại Cố Tri Ý cũng chỉ thể trợn mắt dối mà thôi.
Thế mà cha Lâm vô cùng cảm động. Đứa con trai hiếu thảo , phí công ông yêu thương , dù ở bên ngoài nhưng vẫn nhớ đến cha của .
Suy nghĩ đến việc cha Lâm uống rượu một sẽ cảm thấy thú vị, thế là Cố Tri Ý lấy rượu mơ mà Lâm Xuân Lệ cho đó. Cô rót cho Lâm và một ly, uống cùng với cha Lâm.
Nồng độ của rượu mơ cao lắm, độ cay bên trong rượu còn mang theo vị thanh, cực kỳ miệng.
Cố Tri Ỷ gắp cho hai em ít thịt bò, nhưng Nhị Bảo ăn xong, trong lúc chờ thịt bò khác chín thì thấy dáng vẻ hưởng thụ của lớn khi họ uống rượu, bé lập tức quấn lấy cha Lâm, cũng thử một ngụm.
“Ông nội, cháu cũng uống một ngụm!” Nhị Bảo nũng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-277.html.]
“Ha ha, lớn mới uống cái , chờ đến khi con trưởng thành mới thể uống!”
Cha Lâm ha ha ngừng, ông xoa đầu Nhị Bảo, cũng giải thích thêm vì uống.
Mà Nhị Bảo là đứa bé cực kỳ tò mò, càng giải thích rõ bé càng tò mò hơn.
Còn !
Cho nên thừa dịp cha Lâm gắp thức ăn, Nhị Bảo tự bưng ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn ly.
“Khụ khụ khụ a a a ~ cay quá!” Nhị Bảo lè lưỡi hà liên tục.
Vừa Cố Tri Ý còn đang chuyện với Lâm, cô ngờ đứa bé Nhị Bảo ngốc nghếch uống hơn phân nửa ly rượu.
Trong nháy mắt mặt mũi Nhị Bảo đỏ bừng. Cố Tri Ý vội vàng múc một chén canh cho bé uống hết.
Cha Lâm và Lâm cũng sốt ruột theo, thỉnh thoảng còn giúp Nhị Bảo thông khí.
“Bà cái đứa cháu ngốc , ông cháu cháu thể uống cái mà cháu còn uống , cũng say !”
“Lần cho phép cháu như nữa!” Ngược cha Lâm gì, ông chỉ dặn Nhị Bảo nữa.
Sau khi Nhị Bảo uống mấy ngụm canh thì cảm giác thiêu đốt trong dày vẫn còn đó, khiến bé khó chịu.
Nhị Bảo vùi đầu trong n.g.ự.c Cố Tri Ý nũng.
Chờ thêm một lúc. Nhị Bảo chút choáng váng đầu óc, bé : “Mẹ, nhiều a?”
“Còn nhiều ông nội và bà nội nữa!”
“Anh, lắc lư, yên xem nào!”
Hai mắt Nhị Bảo mơ màng, xem thật sự say !
Cố Tri Ý cũng bất lực, cô chỉ thể ôm Nhị Bảo, với cha Lâm và Lâm: “Cha, , hai ăn , con ôm Nhị Bảo về phòng nghỉ ngơi .”
DTV
“Đi !”