Thời buổi , thể gói kín mít như , thấy đồ vật gì đơn giản.
Tuy Cố Tri Ý cứu một mạng, nhưng Chu Khang Đức cũng cho một danh ngạch cho cả cô. Vốn cũng nợ bọn họ cái gì. Bây giờ nhiều lấy đồ vật của . Cố Tri Ý thế nào cũng chịu cầm.
DTV
Cuối cùng vẫn là Chu Khang Đức tới, : “Tiểu Cố , cháu cứ cầm . Cũng coi như là ông già kết một mối thiện ý với nhà các cháu, cho phép từ chối nữa.”
Chu Khang Đức cũng như , Cố Tri Ý cuối cùng còn cách nào, chỉ thể nhận lấy. mà, lúc dường như cô nghĩ tới chuyện gì, lấy một cái chai.
Nói với Chu Thu Nguyệt: “Chị Thu Nguyệt, thuốc em vẫn luôn đưa cho chú Chu, nhưng vẫn luôn cơ hội. Cái thời điểm khẩn cấp thì dùng, cũng nhiều thuốc lắm. Một năm nếu dùng hết thì bỏ . Hai xem cái đầu phun thể phun thuốc , nếu xuất hiện tình trạng thở nổi cứ xịt hai cái miệng là .”
Cố Tri Ý đưa cho Chu Thu Nguyệt một cái cái chai màu trắng, cũng đưa vòi phun cùng lúc, chủ yếu vẫn là thể giải thích nguồn gốc của thứ .
Chỉ một cái chai mà thôi, sẽ khó thể nghi ngờ.
Chu Thu Nguyệt cũng chỗ của thứ , trong lòng càng thêm cảm kích Cố Trị Ý.
Cũng gì mà nhận lấy.
Cố Tri Ý qua phương pháp sử dụng cũng ở lâu.
Bận rộn từ sáng sớm, Cố Tri Ý cũng chạy nữa, để Lâm Quân Trạch mua vé một . Còn cô thì dẫn theo ba đứa con, xe bò trở về.
Chờ đến khi về đến nhà, rõ ràng tinh thần của hai bé Đại Bảo và Nhị Bảo uể oải.
Cố Tri Ý rửa mặt rửa tay cho hai nhóc, để cho hai nhóc ngủ .
Gần như là ngay đó, Lâm Quân Trạch trở .
“Đã mua vé ?” Cố Tri Ý hỏi.
“Mua , vé xe lửa hai giờ chiều mai, mua vé giường .
Cố Tri Ý gật gật đầu, tự rửa mặt, cũng chuẩn ngủ một lúc.
Một giấc ngủ dậy, hơn bốn giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-322.html.]
Vì hai nhóc Đại Bảo và Nhị Bảo huyện thành nên cũng tự dùng tiền riêng của mua chút kẹo.
Khi Cố Tri Ý đang hỏi hai nhóc mua kẹo gì.
Đã thấy Nhị Bảo nghiêm trang : “Con mua cho Nini, thì chính là của con.”
Cố Tri Ý:???
Thật sự cả ngày đầu óc của Nhị Bảo đều suy nghĩ cái gì?
mà Cố Tri Ý cũng ngăn cản hai đứa nhỏ mua quà tặng cho bạn bè.
Cho nền một giấc ngủ dậy, hai nhóc liền đeo lên lưng bọc nhỏ của , ngoài phát kẹo.
Mấy đứa nhóc trong thôn đều dùng ánh mắt hâm mộ hai nhóc.
Đặc biệt là Đại Bảo và Nhị Bảo vô cùng cách . Phát một cái kẹo, liền : “Đừng quên chúng tớ nha!”
Mấy đứa nhóc con , chỉ cần kẹo ăn, thì đúng là cái gì chính là cái đó.
“Đại Bảo, Nhị Bảo, yên tâm, chắc chắn tớ sẽ quên hai .”
Những đứa bé khác cũng sôi nổi phụ họa: “ , Nhị Bảo, chính là bạn nhất của em.”
Mấy đứa nhóc bắt đầu phun rắm cầu vồng giống như cần tiền .
Đại Bảo và Nhị Bảo cũng thổi lâng lâng, khi chia kẹo cho mấy bạn nhỏ, cũng liền chuẩn trở về.
mà khi trở về, thấy Bằng Bằng xổm ở một bên góc tường, cả bẩn hề hề, ánh mắt ba ba hai nhóc. Nhị Bảo vẫn tiến lên cho nhóc mấy viên kẹo.
Bệnh quên của trẻ con luôn nghiêm trọng, tuy rằng cũng cãi ầm ĩ, nhưng Nhị Bảo rộng rãi để trong lòng chút nào. Cười đặt ba bốn viên kẹo trái cây trong tay Bằng Bằng.
“Bằng Bằng, bai bai nha, ngày mai chúng tớ .”
Nhị Bảo xong liền chạy, Bằng Bằng ngơ ngác mấy viên kẹo trái cây trong lòng bàn tay. Nhẹ giọng : “Tạm biệt.”
Rồi đó nắm chặt mấy viên kẹo trái cây trong lòng bàn tay giống như một đồ vật quý giá, thật cẩn thận cất trong túi quần.