đây đúng thật cũng là ý tưởng chân thật nhất trong lòng cô , cái danh ngạch vốn nên là của nhà cô .
Lâm Quân Trạch thể hôm nay, chẳng lẽ nên cảm kích ? Đưa nhà cho bọn họ mượn ở thì ? Cô còn lấy căn nhà đấy.
DTV
“Danh ngạch? Cái gì danh ngạch?” Lâm Thanh Bách lập tức ngẩn .
“Còn thể là danh ngạch gì? Lúc bộ đội tới trong thôn tuyển , tuyển ?” Lâm Thúy Vân cũng chỉ từng những chuyện của ngày .
Lâm Thanh Bách đều sắp hết chỗ , thở hổn hển vài mới : “Em ai , lúc danh ngạch vốn dĩ trúng thằng tư, thằng tư là một hạt giống . là lúc và thằng tư đều , nhưng thằng tư còn nhường danh ngạch cho trai là . Bản cũng tự hiểu lấy, chẳng lẽ còn đoạt của thằng tư ? Em cũng nghĩ, lúc nếu chính là , lẽ lúc quân sớm trở , còn ở nhà một chân đất .”
Lâm Thúy Vân đúng là ngờ còn tầng quan hệ , lập tức nghẹn nên lời.
Cũng may, Lâm Thanh Bách cũng gì nữa, ôm Lâm Thúy Vân trong lòng. Nhẹ giọng dỗ dành : “Tiểu Vân, , chắc chắn là em hâm mộ cuộc sống của em dâu tư đúng ? Em yên tầm, chồng em cũng kém, về sẽ cố gắng cho hai con em cuộc sống hơn. Chúng cũng thể chằm chằm cuộc sống của nhà mãi, ? Chúng sống cuộc sống của chúng mới là thật.”
Lần Lâm Thúy Vân cũng gì nữa, kỳ thật cô cũng cô quá hiếu thắng, đặc biệt là khi đến Cố Tri Ý.
Hai bên đối lập, khó tránh khỏi sẽ để tâm chuyện vụn vặt.
Hai vợ chồng ở trong bóng đêm, lời trong lòng.
Mà Cố Trị Ý bên thì , Đại Bảo và Nhị Bảo cuối cùng cũng dừng chuyện.
Người một nhà chậm rãi tiến mộng .
Vào buổi sáng, Cố Tri Ý chuẩn một chút bánh chuẩn ăn đường.
Bởi vì là xe lửa buổi chiều, cũng vội vàng, ở nhà chút bánh bao, bánh lương khô đó.
Cơm sáng thì đơn giản chỉ ăn chút cháo, kèm với mấy con tôm Lưu Ngọc Lan mang tới.
Cơm nước xong, Lâm cũng đây, Cố Tri Ý liền đưa chìa khoá cửa lớn trong nhà cho Lâm.
Sau khi dặn dò qua loa một vài chuyện, một nhà liền chuẩn huyện thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-324.html.]
Chiếc xe đạp phượng hoàng thì đặt ở trong nhà, trong nhà ai cũng đều thể.
Cũng cố ý mang theo xe đạp .
Lần là Lâm Quốc Đống đưa bọn họ .
Hai nhóc Đại Bảo và Nhi Bảo tạm biệt bạn ở cửa thôn. Bây giờ mới cảm nhận sự thật. Ý thức thật sự , đôi mắt đều đỏ bừng. Nước mắt rớt liền rớt.
Đặc biệt là Nhị Bảo, vẫn đang với một bé gái: “Ngoan nào, bé gái thể nhè, nếu sẽ khó coi. Tớ mỗi ngày đều sẽ nhớ , cũng nhớ tớ đó.”
Sau một phen “Sinh ly tử biệt”, đoàn mới bước lên con đường huyện thành.
Trên đường hai em rõ ràng hứng thú lắm.
Cố Tri Ý cũng gì, đoàn tới huyện thành, đến quá chụp ảnh để lấy ảnh chụp.
Đại Bảo và Nhị Bảo thấy ảnh chụp, mới bắt đầu phục hồi , tranh xem ảnh chụp.
Nhìn thời gian cũng sắp đến giữa trưa, cả nhà tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa sủi cảo.
Cơm nước xong, Lâm Quốc Đống đưa bọn họ đến ga tàu hỏa xong cũng liền trở về.
Tam Bảo khi khỏi nhà bón sữa một , bây giờ thật vẫn ngủ ôn.
Mấy ở ga tàu hỏa chờ bao lâu, cũng chuẩn lên xe lửa.
Lâm Quân Trạch phụ trách khiêng hành lý, hai nhóc Đại Bảo và Nhị Bảo chắc chắn là thể ôm.
Trước khi khỏi nhà Cố Tri Ý suy xét vấn đề . Cho nên cố ý một cái dây thừng để kéo, cột cổ tay Đại Bảo và Nhị Bảo, một đầu khác thì Cố Tri Ý nắm lấy.
Hai nhóc cũng là nắm chặt góc áo Cố Tri Ý, chỉ sợ đám tách .
Cũng may, cả nhà xem như thuận lợi tới ghế lô.