Dường như Lâm Quân Trạch nghĩ đến chuyện gì đó mà hỏi Cương Tử: “Lúc trở về ăn tết, chắc cũng hối thúc chứ?”
Cương Tử phía thì vẻ nhỏ nhưng thật hai mươi lăm .
Người nhà câu cũng liên tục thúc giục câu. ở những nhà khác. mấy giống như đều con cái mua xì dầu hết .
Ở đây cũng ai khác, đều là gia đình của Lâm Quân Trạch nên khi nhắc đến vấn đề , Cương Tử bày bộ mặt nhặn nhó, đau khổ. Cậu cau mày cầu xin tha thứ: “Doanh trưởng, đừng trêu chọc em nữa, bây giờ em cũng dám về nhà nữa chứ. Mẹ em còn sẽ dẫn đối tượng đến quân đội tìm em. Anh xem, thế là thế nào chứ?”
Lâm Quân Trạch cố nén . Dễ dàng nhận thấy vấn đề nhiều mang trêu chọc , vì thế Cương Tử cũng quen.
Cố Tri Ý hiểu cả.
Lúc Lâm Quân Trạch mới giải thích: “Chắc em Cương Tử còn nhỏ nhỉ? Người đều hai mươi lăm , đến bây giờ đến yêu cũng . Thời gian , về nhà thăm , nhiều suýt nữa trói con gái ruột nhà , đưa thẳng lên giường của Cương Tử.”
Đặc biệt là khi của Cương Tử thường xuyên chằm chằm bằng ánh mắt quái dị Cương Tử uất ức.
Nếu tự bản ở phương diện nào cũng vấn đề thì lẽ chính cũng tự nghi ngờ bản .
Lâm Quân Trạch cũng chỉ đại khái với Cố Tri Ý, cũng thể hết chuyện riêng tư của .
Trên đường còn cố ý ghé bưu điện, đánh một cái điện báo gửi cho ở quê báo bình an.
Đương nhiên sẽ nhắc đến chuyện của Tam Bảo, tránh để mấy già trong nhà lo lắng.
Một đoàn tiếp tục lắc lư đường. Lúc bắt đầu, Đại Bảo và Nhị Bảo còn hưng phấn, nhưng lúc xe ngừng xóc nảy, khiến hai em bắt đầu nghi ngờ cuộc đời .
Má ơi! Chiếc xe lớn rung lắc dữ dội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-336.html.]
Lắc đến mức cái đầu cũng choáng váng .
Càng lắc càng ngủ. Thế là hai em dựa chỗ tựa ở ghế mà ngủ mất.
Trên đường xe chạy, thỉnh thoảng Cương Tử cũng cho Cố Tri Ý về kiến trúc, sinh hoạt ở xung quanh đây, ví dụ như ngày mấy của mỗi tháng sẽ họp chợ một .
DTV
Cố Tri Ý đều ghi nhớ , dù bản cô quyết định ở đây sinh sống.
Đến lúc hơn chín giờ, cuối cùng xe cũng dừng , đến quân đội.
Một lính khoác bộ quần áo xanh của quân đội đang cổng canh gác.
Xung quanh là một vùng trăng xóa thế , một điểm màu xanh lục thế như hiện lên một ngọn cờ.
Vào cổng trải qua mấy kiểm tra mới đến đại viện thuộc khu nhà .
Thật chính là cố ý kéo tạo thành một khu vực. Bên là mấy tòa viện nhỏ, bên là một loạt các ngôi nhà ở.
Chắc lẽ chỉ mới xây dựng mấy năm nay, từ bên ngoài thể thấy rằng còn mới.
Hành lang khu nhà ở phơi đầy quần áo, ở đây nhiều .
Lúc còn xe Lâm Quân Trạch mới cho Cố Tri Ý , nơi phân đến ở là một tiểu viện riêng, gian sẽ lớn hơn một chút.
Mấy năm nay, nhà cao tầng đều hoan nghênh hơn, gia đình ban đầu ở trong tiểu viện đó cũng dọn sang nhà lầu. Ngược Cố Tri Ý thích tiểu viện hơn, đóng cửa mà sống cuộc sống của , dù vẫn hơn nơi lối chật hẹp, lúc chen tới chen lui. Đặc biệt là khi cơm trong nhà cô, thể sẽ khiến đứa trẻ ở nhà sát vách thèm mà mất.
Cho nên việc phân cho tiểu viện riêng thế , Cố Tri Ý khá hài lòng.
Trước khi cả nhà Lâm Quân Trạch đến đây, Cương Tử và mấy em khác giúp đỡ thu dọn, sắp xếp ít thứ.