Lâm Hiểu Lan liếc mắt một cái, Cương Tử nháy mắt hiểu ngay, “Anh gọi điện báo tin cho cả hai nhà .” Vốn dĩ Cương Tử định là gọi cho hai bên cha của chúng , nhưng nghĩ đến việc còn chọn ngày kết hôn nên chuyển thành lời .
Thấy đồ đạc thu dọn gần xong, Cố Tri Ý bèn ôm Tam Bảo ngoài để đôi trẻ tự chuyện với . Thật Cương Tử cũng ở lâu, khi hỏi về thói quen và sở thích của nhà họ Lãm thì thầm ghi nhớ để ngày mai mua ít quà tặng mang về.
DTV
Sau khi hẹn Lâm Hiểu Lan ngày mai cùng mua quà, Cương Tử bèn rời .
Buổi tối hôm đó, Cố Tri Ý ôm gối đầu tới phòng Lâm Hiểu Lan. Lâm Hiểu Lan thấy cô thì trêu chọc: “Chị dâu , chị chỉ qua đây một lúc về ngủ với trai em đấy chứ?”
“Đi !” Cố Tri Ý đẩy đẩy Lâm Hiểu Lan một chút ném gối đầu của lên giường, chính cũng cởi giày trèo lên giường đất.
Cố Tri Ý đưa quần áo đang ôm trong lòng n.g.ự.c cho Lâm Hiểu Lan: “ờm, chị dâu cũng gì thích hợp để tặng cho em hết, đến lúc đó nếu hôn sự mà bàn bạc thành công thì em mặc cái để gả chồng .”
Lâm Hiểu Lan mở thử xem thì thấy là một chiếc áo sơmi dệt bằng sợi tổng hợp mà cô từng thấy qua, thế nhưng sờ thì cảm thấy chất vải mềm hơn sợi tổng hợp một chút và hình thức kiểu dáng cũng là loại mà Lâm Hiểu Lan từng thấy bao giờ.
“Chị dâu ơi, đây là?” Lâm Hiểu Lan ướm thử cái áo lên .
Cố Tri Ý đáp: “Chị tự đấy, để khi kết hôn thì mặc luôn.”
Vốn dĩ Cố Tri Ý định tặng cho em chồng vòng tay vàng hoặc nhẫn vàng gì đó, nhưng hiện tại xác thật là những thứ đó quá giá trị. Cô nghĩ kỹ hơn, đến lúc đó Lâm Hiểu Lan mà tiệc kết hôn ở thành phố Triều bên thì thời tiết cũng khá ấm áp, tặng quần áo mặc ngoài cũng mặt mũi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-388.html.]
Lâm Hiểu Lan thấy thì cũng nỡ chối từ, yêu thích buông tay mà vuốt, chỉ hận thể gả chồng ngay bây giờ. Chỉ thôi cũng đủ để thấy Lâm Hiếu Lan yêu thích món quà như thế nào . Cô gấp thật cẩn thận, chuẩn mang theo về nhà.
Đêm nay Cố Tri Ý cũng trở về nào nữa, dù thì bây giờ Tam Bảo cũng cai sữa thành công . Buổi tối bé cũng ngủ say đến tận hừng đông mà tỉnh dậy, dễ muôi, hôm nay cứ để cho Lâm Quân Trạch chăm sóc ba đứa nhỏ .
Hai tắt đèn, trong ổ chăn câu câu mà hàn huyện.
“Chị dâu ơi, em chút khẩn trương.” Lâm Hiếu Lan vẫn lo lắng của .
“Khẩn trương cái gì, chỉ là về gặp lớn thôi mà.” Cố Tri Ý cho rằng Lâm Hiểu Lan đang lo lắng về việc dẫn Cương Tử về nhà.
Lâm Hiểu Lan lắc lắc đầu, : “Em đang lo là của Cương Tử sẽ thích em. Chị cũng đấy, ở nhà chiều em, nếu tới nhà thì....”
Băn khoăn của Lâm Hiểu Lan xác thật cũng bình thường, dù thì bao giờ Cương Tử mới xin nhà trong viện
nhà ở quân đội. Chính vì , nếu Lâm Hiếu Lan gả chồng thì chắc chắn sẽ ở nhà Cương Tử bên một thời gian.
Nói thế cũng dễ , nhưng nếu tới quê quán của Cương Tử bên , với cái tính tình của Lâm Hiểu Lan thì thật là trừ khi của Cương Tử dễ tính, nếu thì ngày nào cũng sẽ gà bay chó sủa mất.
Chẳng qua hiện tại Cố Tri Ý cũng chỉ thể trấn an em chồng , “Nghe của Cương Tử cũng là khó ở chung, đến lúc đó nếu hòa hợp thì ngày thường em cũng đừng tranh luận nhiều mà cứ sống cuộc sống của là . Chờ đến khi Cương Tử phần nhà bên thì em qua đây, hai chúng cũng coi như là bạn.”