Vừa Lâm Tú Mai đúng là ôm con trai đây một chút, chỉ là đó đứa bé lóc náo loạn, Lâm Tú Mai đành trở về phòng để dỗ dành nó.
Nhìn thấy đứa trẻ mềm mại đáng yêu như , Lâm Hiểu Lan tự kiềm chế mà suy nghĩ, đứa bé cô sinh sẽ bộ dáng gì.
Ngồi ở ghế , nhịn mà nhỏ giọng hỏi Cương Tử, “Anh xem nãy con trai của chị dâu hai Cố dáng yêu ?”
Cương Tử lái xe, gió bay phần phật, chỉ thể thấy mấy chữ cùng, lớn tiếng hỏi: “Cái gì đáng yêu cơ?”
“Em là, con trai của chị dâu hai Cố đáng yêu ?” Lâm Hiểu Lan thể tăng lớn âm lượng.
“Đáng yêu. mà con cái của chính sẽ càng đáng yêu hơn nhiều.”
Mặt của Lâm Hiểu Lan phừng một cái đỏ bừng lên.
“Ai sinh con với chứ.” Ngoài miệng như , nhưng nụ nơi khoé miệng sắp rộng đến mang tại .
Cương Tử điều khiển xe dừng , đầu Lâm Hiểu Lan.
Lâm Hiểu Lan bởi vì xe đột nhiên dừng , mà ngẩng đầu lên thoáng qua, tầm mắt của hai cứ như mà đối diện .
Cương Tử nghiêm trang : “Đồng chí Lâm Hiểu Lan, việc sinh con chắc chắn là sinh cùng với , tin rằng con của chúng sẽ là đứa trẻ đáng yêu nhất đời. Không em nguyện ý ?”
Lâm Hiểu Lan vỗ nhẹ Cương Tử, thanh âm mềm nhẹ : “Để xem xét biểu hiện của , mau chóng lái xe , trời sắp tối đến nơi ”. Không nhịn bắt đầu lời thúc giục.
“Tuân mệnh!” Nói xong bắt đầu tiếp tục lái xe tiếp.
Ngày hôm Cương Tử liền xe về nhà của , Lâm bên cũng tìm mấy thím trong thôn, nhờ bọn họ hỗ trợ một chút, cùng chăn.
Còn cả một ít đồ vật cần lúc xuất giá, cũng bắt đầu chuẩn luôn từ bây giờ.
Nhà của Cương Tử cách bên thật quá xa, chỉ là xe lên trấn , đó đến một huyện thành khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-412.html.]
Cũng chỉ tầm hai giờ xe mà thôi.
Đi trong huyện xoay xở thêm mấy chuyến xe nữa mới tới thôn của bọn họ.
Thôn của Trương gia, họ Trương thuộc nhóm họ lớn, của Cương Tử sớm chờ ở trong nhà, tính theo ngày tháng, hẳn là trong hai ngày nên trở về đây .
Cha Trương thế mà bắt đầu việc , cho cùng thì cả nhà cũng thể nào chờ mãi ở trong nhà đúng ?
Mẹ Trương chờ ở trong nhà, chờ đến sắp giữa trưa, còn cho rằng bọn họ trong hôm nay sẽ trở về.
Đang chuẩn nấu cơm, liền thấy cánh cổng của nhà đẩy .
Gặp con trai lâu thấy, tức khắc kích động, tay chân cũng nên đặt ở chỗ nào.
“Mẹ, con trở về .” Cương Tử cửa gọi to.
Một hàm răng trắng, ánh sáng mặt trời càng thêm phần loá mắt.
“Ai, về , về là .” Mẹ Trương lúc cũng mới phản ứng .
DTV
Tiến lên kéo lấy Cương Tử, trái một cái, xem một chút, trong miệng còn ngừng nhắc mãi: “Gầy mất .”
“Mẹ, ốm , gần đây đều ở trong nhà của chị dâu của Hiểu Lan ăn cơm, thức ăn thật sự .”
“Tốt , yêu của con cùng con về đây ?” Nói đến Hiểu Lan, Trương liền nhớ đến cô yêu mà Cương Tử nhắc đến trong điện báo.
“Mẹ, mang Hiểu Lan đến đây, con là về đây để đón và cha đến nhà hiểu bên , để sang bên nhà Hiểu Lan bên bàn bạc chuyện cưới hỏi.”
Cương Tử cũng rõ mục đích của trở về .
Trong bức điện báo lúc vẫn quá rõ ràng, bây giờ chuyện sắp định , Trương thật sự vui vẻ.
Từng câu liên tiếp. “Nên như , và cha con cùng chuẩn một chút, ngày mai liền luôn. , còn chuẩn cho con dâu chút quà lễ gặp mặt mới .”