Đã mở màn thì những câu tương tự cũng sẽ dần dần kéo theo . Họ ngừng mấy lời , Cố Tri Ý là trong cuộc cũng trở nên ngượng ngùng.
Vẫn là Trần Nguyệt Hương cắt ngang lòng tiếp của những .
“Được , như phong thư thông báo là mcủa mấy ! Tiểu Cố là dựa bản lĩnh của mà lấy , còn cần sự đơn giản của cô ?”
Nói xong thì sang Cố Tri Ý.
“Chẳng qua thì vẫn chúc mừng em, em gái . Cũng xem như uổng phí đoạn thời gian cố gắng .”
Nói như chính là đang nhắc nhớ , Cố Tri Ý đây là nhân tài thật sự, bớt bàn tán lưng .
Cố Tri Ý cũng hiểu ý của chị dâu Trần Nguyệt Hương , thế nên cô tự nhiên nhận lấy lời .
“ , xem như phí công em cố gắng.”
“Vậy đến khi em trở về lập tức đến Kinh Đô ?” Trần Nguyệt Hương hỏi.
Phần lớn mấy ở đây cũng tò mò. Sợ là hai vợ chồng đoàn phó Lâm ngăn cách hai nơi .
“ , đến lúc đó, em sẽ đến trường học trình diện.” Nếu ở chỗ Cố Tri Ý nỡ rời khỏi ai nhất thì chắc chắn Trần Nguyệt Hương là một.
“Được , cũng . Em đúng là đến lúc nào mới thể gặp .”
Trần Nguyệt Hương cũng đa cảm, nhưng nghĩ đến hôm nay là một ngày như , chỉ sợ sẽ bản cho mất hứng.
“Ôi, gì thế ?” Nói xong cũng đến chủ đề khác.
Cố Tri Ý lắc đầu, biểu thị việc gì.
Chẳng qua một chị dâu họ Ngô đến vấn đề quan trọng nhất.
DTV
“Vậy chẳng em dâu và đoàn phó Lâm sẽ ngăn cách hai nơi ?”
Cố Tri Ý khẽ gật đầu, : “ ạ. lẽ cũng lâu ạ.”
Mọi cũng Cố Tri Ý lâu là ý gì, chỉ là hỏi nhiều nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-459.html.]
Trò chuyện sang một chút việc nhà, bởi vì thời gian khá trễ cũng tiện ở nữa.
Cố Tri Ý vẫn bảo họ cầm mấy món đồ mang về, cô chỉ nhận tấm lòng.
“Các chị dâu, em nhận tấm lòng của các chị, nhưng bọn em đều về nhà, thể mang theo về , để đó thì hư mất, lãng phí.
Nghe Cố Tri Ý như mới chịu cầm đồ mang về.
Lại nghĩ đến ngày mai họ mang đến mấy thứ thể giữ lâu một chút. Lúc mới chịu tạm biệt Cố Trị Ý về.
Chờ trở trong phòng thì thấy Đại Bảo tò mò hỏi: “Mẹ, đến trường đại học trâu bò nhất của Trung Quốc ?”
“ , cũng học giống như các con .”
Cố Tri Ý .
Đại Bảo hiện dáng vẻ quang vinh.
“Vậy chúng đều học cho giỏi nha!” Dáng vẻ mấy lời thấm thía.
“Biết , ông cụ non!” Đại Bảo cũng chỉ là đứa bé mới năm tuổi, cảm thấy tiềm chất của một già dặn kinh nghiệm thể .
“Hừ!” Đại Bảo chỉ để một bóng dáng kiêu ngạo.
Nhị Bảo cũng tò mò: “Mẹ, và chúng con cùng học ?”
“Không, đến trường xa hơn để học.”
“Vậy chúng con thì ?”
Không ngờ Nhị Bảo hỏi đến vấn đề . Cố Tri Ý dứt khoát những gì thương lượng xong từ với Lâm Quân Trạch cho mấy đứa bé .
“Nơi xa xôi, cho nên các con thể ở chỗ bà nội đợi một thời gian ngắn. Chờ cho đến khi định sẽ đón các con sang.”
Cố Tri Ý cố gắng hết sức dùng lời đơn giản nhất để với chúng. Đại Bảo và Nhị Bảo còn đỡ, bây giờ hai em cũng lớn hơn chút ít, cũng cần suốt ngày bám lấy Cố Tri Ý. Tam Bảo , bé dính vô cùng.
Nghe , còn tưởng là ngay bây giờ, thế là lập tức nhào lên ôm lấy Cố Tri Ý, cho cô .
Cố Tri Ý dự đoán cuộc chia ly sắp tới sẽ bao khó khăn. cũng , cũng chỉ thể tập cho mấy đứa bé thích ứng một chút. Chuyện đúng là còn cách nào khác.