Mặc kệ khác, Cố Tri Ý thu dọn giường đệm một chút, Lâm Quân Trạch cũng ở bên cạnh hỗ trợ. Đại Bảo nữa trở về bên cạnh bọn Nhị Bảo, cùng xem phong cảnh ngoài cửa sổ với em trai.
Đây vẫn là đầu tiên Tam Bảo xa nhà cho nên tràn ngập tò mò với hết thảy thứ bên ngoài, chút giống vớmi đầu tiên Đại Bảo và Tam Bảo tới bộ đội. Nhìn thấy cái gì cũng chỉ cho trai hoặc là xem. Được bọn họ khích lệ ha hả tiếp trục ngắm phong cảnh bên ngoài.
Bởi vì đang là mùa đông cho nên mở cửa sổ , cửa sổ ngưng đong một tầng nước còn chút sương trắng, chỉ cần ấn bàn tay lên là sẽ in dấu tay.
Tam Bảo giống như là tìm một trò chơi mới mà bắt đầu vẽ lung tung lên khung cửa sổ để tiêu khiển.
Khung cửa sổ phía ba em ghé với , đứa nào cũng vẽ “kiệt tác” của . Mà bé trai bên ăn kẹo xong thì liếc mắt thấy ba em đang chơi nên chính cũng chen lên.
Nhìn thấy bọn họ chơi nên lên đẩy Tam Bảo chính chen chơi.
Kỳ thật cũng cảm thấy chơi cái gì vui nhưng mà thấy khác chơi nên nhóc bé cũng cảm giác bản cũng chơi. Cho dù chơi thì bé cũng cho mấy bọn họ chơi. Cũng đây là cái loại tâm lý gì.
Tam Bảo đẩy lảo đảo một cái, cũng may là trai Đại Bảo ở phía đỡ lấy.
mà cũng hoảng sợ cho nên Tam Bảo òa lên.
Cố Tri Ý vốn nghĩ là hai trai chơi cùng nên nhiều vấn đề lắm nghĩ tới mới bao lâu thấy tiếng của Tam Bảo. Cô còn tưởng rằng Nhị Bảo bắt nạt em trai, nghĩ rằng qua thấy Đại Bảo dùng vẻ mặt hung ác bé trai .
Đại Bảo như khác với Đại Bảo hiền lành cộc lốc trong trí nhớ của cô mà giống một con gà mái đang bao che cho con.
“Tam Bảo, con?” Cố Tri Ý tới ôm Tam Bảo lên, ôn nhu hỏi.
“Hức hức, ơi, hư.” Nói như cáo trạng chỉ bé trai .
Mà bé trai như tiểu bá vương , đầu hừ một tiếng, cũng thèm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-462.html.]
Cố Tri Ý: ... Thằng láo toét , thật đánh!!!
mà cuối cùng cũng đánh mà khi dỗ Tam Bảo xong thì : “Được, chúng chơi cùng với , Đại Bảo Nhị Bảo, chúng về.”
Nói thì dắt mấy đứa nhỏ trở về.
Thằng bé thấy ai tranh với nó thì vô cùng đắc ý nhưng cảm thấy nhàm chán nên cũng tự trở về.
Đại Bảo thấy thằng bé chơi thì định lôi kéo Tam Bảo chơi tiếp.
“Tam Bảo, con ngoan nhé, cả dắt con chơi.” Không bao lâu Cố Tri Ý dỗ Tam Bảo nín .
Đại Bảo thấy ai định kéo Tam Bảo qua đó, kết quả nghĩ tới thằng bé thấy bọn họ chơi mới cọ một chút chạy qua đó.
Bước chân của Đại Bảo dừng . Thật sự thể hiểu nổi thể hư như ? Chính hề chơi còn cho bọn họ chơi.
Vừa Nhị Bảo cũng tức giận lao lên đánh . mà đôi mắt Nhị Bảo đảo vài vòng nhớ tới lời dặn là gặp chuyện gì cũng tức giận, tức giận giải quyết bất kỳ vấn đề gì mà là bình tĩnh tự hỏi, như mới càng dễ giải quyết vấn đề hơn.
Vì thế nhóc lên kéo trai và em trai , thầm ở bên tai bọn họ vài câu. Thật Đại Bảo hiểu nhưng Tam Bảo vẫn chút ngây thơ nhưng mà thấy cả gật đầu thì bản nhóc cũng tỏ vẻ như hiểu nên gật đầu điên cuồng.
“Vâng !!” Miệng còn quên lên tiếng khẳng định.
Cố Tri Ý một bên bật , còn chạm cánh tay Lâm Quân Trạch để xem mấy em nhà .
DTV
Vì thế Nhị Bảo bắt đầu màn biểu diễn của nhóc.
“Anh, em trai, chúng trở về .”