Giáo sư Dương nhận lấy phong thư, đôi tay run run rẩy rẩy mở phong bao bên ngoài , lúc thấy chữ bên thì hai mắt ông bắt đầu m.ô.n.g lung. Thế những ông vẫn chớp chớp mắt cẩn thận từng câu từng chữ trong bức thư.
Trong lúc ông còn lén lau nước mắt mấy , chờ đến khi xem xong mới khàn giọng : “Lão Chu thật là, nhiều năm như mà vẫn là cái đức hạnh đó.”
Tuy lời đầy vẻ ghét bỏ nhưng Cố Tri Ý thể sự hoài niệm trong đó.
“Ông còn cái gì nữa ?” Giáo sư Dương cảm thấy còn những lời khác nữa.
Cố Tri Ý gật gật đầu, “Chú Chu còn là bây giờ chú đang càng ngày càng , chờ đến khi thời gian rảnh thì chú sẽ tới Kinh Đô ăn với thầy mấy bữa.”
Cố Tri Ý học theo giọng điệu chuyện của Chu Khang Đức lúc chọc cho giáo sư Dương ha ha: “Được , thầy sẽ ở chỗ chờ ông .” Nói xong, ông cần thận gấp lá thư đặt trong túi áo Tôn Trung Sơn của .
“Được , thầy về đây. Em nhớ chăm chỉ học tập đấy, thầy cứ hai ba ngày em chạy bên ngoài một .” Trước khi , giáo sư Dương còn quên dặn dò Cố Tri Ý.
“Dạ , em , để em tiễn thầy.” Sau khi đưa thư cho giáo sư Dương, Cố Tri Ý cũng coi như là hiểu rõ chuyện giữa hai .
Nửa tháng Lâm Quân Trạch xuống khỏi chuyến tàu tới Kinh Đô, tiên là tới trường học bên để tìm Cố Tri Ý.
Bảo vệ ngoài cửa thấy tới là một đàn ông mặc quân trang thì vội tiến lên, dùng giọng điệu khách khí hỏi: “Vị đồng chí , xin hỏi tìm nào?”
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-516.html.]
“Chào đồng chí, tới đây để tìm vợ . Cô là sinh viên mới trường đợt , tên là Cố Tri Ý, thể hỗ trợ thông báo một chút ?”
“Cố Tri Ý đúng ? Được chứ, đợi một lát nhé.” Nói xong, tới phòng thông báo để dùng loa: “Bạn học Cố Tri Ý sinh viên năm nhất, bạn học Cố Tri Ý sinh viên năm nhất, phòng bảo vệ tìm bạn, phòng bảo vệ tìm bạn, nếu thông báo thì mau đến đây.”
Lúc Cố Tri Ý thấy thông báo thì đoán ngay là Lâm Quân Trạch tới, cô nhanh chóng xin phép giáo viên hấp tấp chạy ngoài cổng trường. Vì thế đều thấy Cố Tri Ý vội vàng như gì đó đuổi theo đằng , chạy nhanh đến mức còn tàn ảnh.
Chờ đến khi Cố Tri Ý tới công trường thì thấy bên cạnh Lâm Quân Trạch là ba đầu củ cải, tất cả đều đang nơi đó chờ cô. Trong nháy mắt cô thể đây là cảm thụ gì, Cố Tri Ý cảm thấy nước mắt suýt nữa thì nhịn mà chảy xuống. Thế nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn , nhanh chóng tiến gần.
Ba em cũng thấy đang chạy từ bên trong nên vội buông tay Lâm Quân Trạch chạy về phía Cố Tri Ý. Ba đứa nhỏ đồng thanh kêu to: “Mẹ ơi !!”
Ba đều chạy trong lòng n.g.ự.c Cố Tri Ý, Cố Tri Ý vui vẻ ôm mấy nhóc: “Ai da, mấy đứa nhớ nhỉ?”
“Nhớ ạ, nhớ nhớ luôn!!” Đại Bảo và Nhị Bảo trăm miệng một lời.
“Nhớ.” Còn đây là Tam Bảo.
Sau khi hôn lên mặt mỗi đứa một cái, Cố Tri Ý mới thấy Lâm Quân Trạch đằng đang dùng vẻ mặt u oán cô. Cố Tri Ý thấy , tại mà mặt tự nhiên đỏ lên, “Khụ khụ, thôi, dẫn các con tới nhà thuê để xem thử.” Nói xong thì kéo ba em cùng .
Lâm Quân Trạch phía công hành lý: “......” Cảm giác như chỉ là một công cụ hình .
Dọc theo đường Cố Tri Ý đều quan tâm chăm sóc mà chuyện phiếm với mấy đứa nhỏ. Chờ đến khi tới căn nhà thuê của Cố Tri Ý đóng cửa , Lâm Quân Trạch mới u oán thở dài: “Vợ , chẳng lẽ em nhớ ? Em là nhớ em đến mức nào !”