“Mẹ, uống nổi nữa.”
Nhị Bảo sờ cái bụng nhỏ của , ngước lên chai nước ngọt gas, bé còn uống thêm nhưng dày chứa nổi nữa, mặt cũng nhăn .
Cố Tri Ý sẽ như thế, cô : “Uống nổi nữa thì thôi, uống, sẽ mua, nên miễn cưỡng bản !”
Nghe Cố Tri Ý sẽ còn mua cho chúng nữa thì ba em yên tâm, tuy nước ngọt mặt ngon những vẫn còn uống tiếp, vì còn tiếc nuối nữa.
Buổi tối, tắm rửa xong, cả nhà đều lên giường .
DTV
Hiện tại, Đại Bảo và Nhị Bảo tự giác, lúc ngủ thì hai đứa tự đề xuất: “Mẹ, phòng của chúng con chuẩn xong ?”
Lâm Quân Trạch thấy mấy đứa con trai của thức thời, cuối cùng cũng cảm nhận sự vui mừng. Không tệ, tệ! Đã dọn chỗ cho cha .
“Chuẩn xong . Tam Bảo ngủ với vẫn ngủ với trai?” Cố Tri Ý hỏi Tam Bảo.
Tam Bảo do dự một hồi. Đã lâu gặp , bản bé cũng ngủ với , nhưng thấy ánh mắt của cha, sang các trai. Sau cùng, bé thở dài, dáng vẻ giống như bản vì tình cảm của cha mà bỏ nhiều. Cậu bé ôm gối đầu, đó cũng theo hai trai.
Cố Tri Ý dẫn ba đứa đến gian phòng cách vách. Bởi vì sớm em sẽ đến đây nên đó cô thu dọn xong.
Vừa , lúc ăn cơm xong, cô đây đốt cho giường ấm lên , trực tiếp lấy chăn mền từ trong gian, trải lên là thể ngủ.
Ba em giường mềm mại, thoải mái mà lăn lộn một vòng.
“Ôi, thật sự thoải mái.” Nhị Bảo cảm thán .
“Ôi.” Tam Bảo học theo.
“Được , nhanh chóng xuống, đắp mền cho các con. Ngủ thôi!”
“Được ạ!” Ba em ngoan ngoãn xuông.
Cố Tri Ý đắp chăn cho chúng xong thì để một chiếc đèn ngủ nhỏ, ngoài.
Chờ đến khi về phòng thấy Lâm Quân Trạch cởi hết mà giường. Bước chân của cô nhất thời khựng . Thế , bây giờ cô còn kịp ?
“Vợ, em gì đó? Mau đến đây!”
Lâm Quân Trạch giống như yêu tinh , vứt cho Cố Tri Ý một ánh mắt mập mờ.
Cố Tri Ý chỉ cảm thấy sắp xong .
Tuy là nhưng chân thì vẫn bước trong.
Chờ cho đến lúc đến cạnh giường, đoán chừng là Lâm Quân Trạch hài lòng vì Cố Tri Ý quá chậm chạp, cho nên vươn tay kéo một phát, Cố Tri Ý ngay đùi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-520.html.]
Lâm Quân Trạch cũng gì tiếp theo cả, cứ như mà Cố Tri Ý.
Cố Tri Ý mà phát nóng lên khắp mặt, cô giận trách: “Anh gì?”
“Vợ , em thật sự .”
Cố Tri Ý liếc mắt: “Đây giờ vẫn thế ?”
“Ừm, chỉ là bây giờ còn hơn.
“Anh chỉ giỏi miệng lưỡi trơn tru.”
Ngoài miệng thì nhưng khóe miệng vẫn ngừng cong lên.
“Nào , chỉ thật lòng.”
Hai cứ qua một hồi, khí dần trở nên chút đúng lắm.
Nhìn thấy khuôn mặt Lâm Quân Trạch chậm rãi tiến gần, lông mi như chiếc quạt nhỏ của Cố Trị Ý ngừng chớp, nhanh đó, thở của cả hai xen lẫn .
Tay của Lâm Quân Trạch bắt đầu an phận nữa . Hai ba giải quyết sạch sẽ quần áo của Cố Tri Ý.
“Tắt đèn!”
“Không, cứ để !”
“Tắt đèn!”
“Được thôi!”
Lâm Quân Trạch thở dài, nhận lệnh dậy, qua tắt đèn.
Chờ đến khi trong phòng chìm một màu đen kịt, chỉ một chút ít ánh sáng bên ngoài cửa sổ rọi . Tiếng thở dốc ngừng truyền , còn tiếng rên rỉ cầu xin tha của Cố Tri Ý.
“Nhanh lên.”
“Em còn tốc độ của ? Xem quá lâu nên em quên mất tốc độ của .”
“Không, lão Lâm, nhanh lên cho em.”
Cố Tri Ý buồn ngủ chịu nữa, nhưng nào đó vẫn chịu buông tha cho cô, cô bắt đầu phát cáu .
“Được, , , cho thêm năm phút nữa.”
Lâm Quân Trạch chật vật , cũng chỉ cho một cái thời gian qua loa.