“Năm phút đến .” Cố Tri Ý đẩy cô .
“Chờ một chút. Tiểu Ý, sắp .”
DTV
Cố Tri Ý: ...
Miệng của đàn ông thật sự là quỷ gạt .
“Vợ , em ngủ , phần , em cứ ngủ !”
Cố Tri Ý: ...
Thế thì nó ngủ ! cô buồn ngủ, còn cách nào khác, thế nên cô cũng mặc kệ đang phía .
Sau cùng, cả Lâm Quân Trạch đều thoải mái, nhẹ nhàng, còn lòng giúp Cố Tri Ý lau rửa sạch sẽ một .
Cố Tri Ý: là một công cụ cảm xúc.
Ban đầu vốn dĩ cô còn chuẩn học ngày mai, bây giờ thì , đoán chừng chắc xin nghỉ nửa ngày. Tức c.h.ế.t cô ! Lần Hồ Tư Tuệ cũng cô gì. Ôi, mất mặt c.h.ế.t mất. Trước khi chìm giấc ngủ, Cố Tri Ý suy nghĩ như .
Ngày hôm , quả nhiên Cố Tri Ý thức dậy trễ.
Chờ cho đến khi cô thức dậy, mấy đứa bé đều Lâm Quân Trạch mua thức ăn từ bên ngoài về cho ăn từ sớm .
Mấy thím sống gần đó lôi kéo Lâm Quân Trạch, tra hỏi một hồi. Còn ngừng khen ngợi trai tuấn, dáng dấp cao lớn. Những thím nhiệt tình quá mức khiến Lâm Quân Trạch vất vả vô cùng. Chờ cho đến khi khó khăn lắm mới tránh thoát sự ân cần hỏi thăm của những thím nhiệt tình thì Lâm Quân Trạch cảm thấy toát đầy mồ hôi.
“Cha, cha lâu như ạ? Con đói bụng lắm !” Nhị Bảo bất mãn .
“Ừm, đói.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-521.html.]
Lâm Quân Trạch: Con ruột, con ruột! Mình giận!
“Đã rửa mặt ? Hơn nữa chờ các con thức dậy mới ăn.” Lâm Quân Trạch trực tiếp uy h.i.ế.p .
“Đánh răng đánh răng, chúng nhanh ăn .” Nhị Bảo trực tiếp bước lên . Trong lòng bé còn lặng lẽ thêm : Mẹ, xin , con đói quá, con ăn . Sau đó cũng thèm khách sáo, bé lên ghế, cứ như thế mà say sưa ngon lành ăn bánh bao nhân thịt, còn mấy loại bánh của vùng . Ôi, bánh ăn ngon hơn bánh ở nhà, bên trong còn nhân thịt nữa.
Nhị Bảo cảm thấy khó trách học ở đây, đồ ăn bên thật sự quá ngon. Cậu bé âm thầm quyết định, học ở nơi .
Lâm Quân Trạch cũng ăn cùng mấy đứa bé. Sau khi ăn sáng xong thì thấy tiếng gõ cửa.
Lâm Quân Trạch còn đang lo sợ là mấy thím nên trực tiếp sai sử đứa con trai đại xá xíu Đại Bảo nhà mở cửa: “Đại Bảo, con mở cửa ! Nhớ hỏi là ai đến.”
“Cha, cha tự ?” Đại Bảo mới nuốt xuống một ngụm bánh bao, bé Lâm Quân Trạch, thể hiểu , hỏi.
“Khụ khụ, kêu con thì cứ , ở mà nhảm nhiều hả?”
Cuối cùng Đại Bảo cũng áp bức vì cha ruột lạm dụng uy quyền, chỉ thể lau tay, lập tức mở cửa. bé cũng nhớ nên khi mở cửa, bé lễ phép hỏi: “Xin chào! Tìm ai ạ?”
Hồ Tư Tuệ thấy buổi sáng Cố Tri Ý đến học nên cô xin phép nghỉ để đến xem thử xảy chuyện gì. Không ngờ đến đây gõ cửa nửa ngày mà cửa vẫn mở, ngược con truyền đến tiếng ngây thơ của đứa trẻ.
Ngay đó, giọng của cô cũng tự chủ mà trở nên ôn hòa nhiều.
“Xin chào, dì là Hồ Tư Tuệ, là bạn học của Cố Tri Ý, cháu là con trai của Tiểu Ý ?”
Ngược Đại Bảo từng , khi em chúng đến đây sẽ cho chúng quen với một dì họ Hồ. Bây giờ thấy tên của Hồ Tư Tuệ nên nghi ngờ nữa, lập tức : “Dì ơi, dì chờ một chút!” Nói xong thì nhón chân lên, giữ cửa mở .
Hồ Tư Tuệ thấy mắt cô là một cái bánh pudding nhỏ, còn một quả đầu dưa hấu, vô cùng đáng yêu.
Lúc thấy , đôi mắt cũng tràn đầy vẻ tò mò.