Nếu bây giờ Cố Tri Ý vẫn đánh chủ ý Lâm Quân Trạch, thì cô thật sự mù.
Trừng mắt liếc ai đó đang trêu hoa ghẹo nguyệt.
DTV
“À. đây là chồng của , chuyện với cô nữa. Chúng còn đón hai đứa nhỏ khác tan học.”
Cố Tri Ý xong liền lôi kéo Lâm Quân Trạch rời .
Chẳng qua khi rời , giống như nghĩ đến chuyện gì đó, Ngô Tố Vi ngọt ngào : “ , Tố Vi , nếu lấy kem đánh răng và xà phòng thơm của , nhớ rõ hỏi một chút. Ai nha~, mấy cái chậu đặt ở , đều là giặt giày rửa chân, nghĩ cô dùng nó như .”
Nói xong, đợi Ngô Tố Vi phản ứng, cô kéo Lâm Quân Trạch rời .
Ngô Tố Vi ngờ rằng hình ảnh mà cô cố gắng duy trì hủy hoại đàn ông thích. Điều nghĩa là cô sử dụng đồ của khác mà phép, mấu chốt là thứ vẫn khác dùng để rửa chân và giày.
Này , nghĩ đến dùng nhiều đây, còn dùng để rửa mặt. trong chốc lát liền cảm thấy buồn nôn.
Cố Tri Ý khẳng định là tới khắc cô .
Nhìn bóng dáng bọn họ rời , Ngô Tố Vi tức giận đến ngứa răng.
Phương Nguyệt luôn luôn là gì chủ kiến, thấy Ngô Tố Vi tức giận như , cô cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của . Cô thấy hành vi của Ngô Tố Vi là đúng, nhưng cô dám . Sợ rằng Ngô Tố Vi sẽ với cô nữa, ở trường học , cô vẫn hy vọng thể kết bạn. Nhìn thấy vài trong ký túc xá chơi với , cô thực sự cũng ghen tị.
Cô Tri Ý quan tâm hai họ đang nghĩ gì, Hồ Tư Tuệ cho Cố Tri Ý một ánh mắt ý vẫn là cô lợi hại, nghĩ đến bộ dạng giống như táo bón của Ngô Tố Vi , cô bật .
Có lẽ bởi vì Hồ Tư Tuệ ở chỗ , cho nên cũng cái gì, chờ khi tạm biệt với Hồ Tư Tuệ. Cố Tri Ý trừng mắt liếc Lâm Quân Trạch.
“Vợ , là cô , chuyện cũng thể trách ?”
"Hừ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-530.html.]
Tam Bảo thấy sắc mặt của , tiềm năng của trai ấm áp thể hiện. Cậu bé vươn tay sờ đầu tóc của Cố Tri Ý, nhẹ nhàng dỗ dành: “Mẹ ngoan nha, giận.”
Cố Tri Ý cảm thấy mới lạ đến sắp chịu , cho nên đôi khi sinh con vẫn một vài chỗ . Nhìn ấm áp ?
Cô đưa tay ôm Tam Bảo, : “Đi thôi, chúng đón trai tan học nào.”
Để Lâm Quân Trạch một xách theo hành lý ở phía mặt . Đây thật sự là chiếc nồi từ bầu trời rơi trúng trong nhà. Quá oan!!!
Khi cả hai đến trường, một ông bà chờ sẵn cửa. Nhìn thấy Cố Tri Ý là một cặp vợ chồng son tới, còn hiếm lạ bọn họ vài . Gia đình trông khá bắt mắt.
Cố Tri Ý đợi ở cửa một lúc, đó thấy Đại Bảo và Nhị Bảo kề vai với bạn học cổng.
Đến! Cái cần .
Vừa thấy là hai nhóc ở trường học khuấy đảo đến hô mưa gọi gió.
Chiếc ba lô của cả hai cũng gọi là món đồ độc nhất vô nhị trong một loạt chiếc túi.
Chờ đến khi hai đứa nhỏ tới cửa, còn ríu rít chuyện gì đó.
Thấy Cố Tri Ý và Lâm Quân Trạch, khi chào tạm biệt với bạn học thì vội vàng chạy lên: “Ba ba, ma ma, ba tới đón chúng con .”
“ , hôm nay ở trường học thế nào?” Cố Tri Ý xoa đầu tóc hai đứa nhỏ.
Tuy thấy hai đứa nhỏ hẳn là thích ứng khá , nhưng tâm trạng vẫn giống như những khác, khỏi hỏi nhiều thêm vài câu.
“Rất , ơi, giáo viên còn khen ngợi chúng con nữa.” Nhị Bảo ở một bên còn quên tranh công, một bộ dáng cầu khen ngợi.
Anh trai Đại Bảo nhẫn tâm vạch trần: “Người giáo viên khen ngợi là , em luôn dơ tay phát biểu nhưng luôn trả lời sai.”
“Lâm Đại Bảo, rõ ràng giáo viên đang khen em.”