Bởi vì một thời gian dài chuyện nên giọng giống như hạt cát cọ sát nền nhà, khiến cảm thấy thoải mái.
Chỉ là cũng ai quan tâm thoải mái , thấy Khâu Vân Vân chịu mở miệng chuyện thì tất cả đều vội vàng tìm kiếm điều tra viên.
Vốn dĩ còn cho rằng vụ án cứ thế mà kết thúc, ngờ trong cuộc suy nghĩ thông suốt.
Mấy họ chạy đến phòng bệnh, Khâu Vân Vân ở đó chờ đợi, cô cứ như mà ngẩn ngoài cửa sổ, cũng đến cùng là nghĩ đến chuyện gì.
Nhìn thấy mấy đến, cô mới thu hồi ánh mắt, kéo một nụ còn khó coi hơn .
“Ngồi !”
Mọi ngờ, khi Khâu Vân Vân trải qua chuyện hề gào cuồng loạn lên.
DTV
Cô vẫn bình tĩnh như , nhưng sự bình tĩnh giống như sự im lặng cơn giông bão .
Chỉ là nhiệm vụ bây giờ vẫn điều tra cho rõ ràng vụ án . cũng để cho một câu trả lời thỏa đáng.
“Vậy, bạn học Khâu, bây giờ chúng thể bắt đầu ?”
Khâu Vân Vân khẽ gật đầu.
“Vậy thì tiên mời bạn học Khâu trả lời chúng , đêm đó đến cùng là chuyện gì xảy ? Vì cô ngoài?”
“Đêm đó, Ngô Tố Vi gọi ngoài, đó cô trộm tiền đồng hồ của , cô sẽ trả bộ tiền cho nhưng đến một nơi để lấy.”
“Trước đó chúng điều tra, nhưng bạn học Ngô Tố Vi căn bản thừa nhận chuyện gọi cô ngoài.”
Khâu Vân Vân đột nhiên châm chọc lên một tiếng, : “ , cô dám thừa nhận chứ? Cô và cả đối tượng yêu thầm cô gạt đến bên ...” Sau khi đến đây, ban đầu vốn dĩ Khâu Vân Vân tỉnh táo thì lúc sắc mặt đột nhiễn dữ tợn lên.
Lại giống như nhớ hình ảnh ngày hôm . Cô xô ngã, bất lực cầu xin tha thứ, ánh mắt lạnh lùng thờ ơ của Ngô Tố Vi, còn một đàn ông khác ở bên cạnh cô thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-593.html.]
Nhìn thấy cô mấy ức hiếp, thấy sự cầu xin của cô , cô bất lực.
Cô cứ như thế mà chính ...
Thậm chí còn mấy quá nhân từ với cô .
Vô đêm, Khâu Vân Vân đều giật tỉnh giấc, giờ phút nào cảm giác mấy đôi tay cơ thể cô , cảm giác buồn nôn.
Đã vô , cô nghĩ đến để bản c.h.ế.t cho xong.
Cô còn sống còn ý nghĩa gì nữa.
Vì cô tỉnh , cứ nghĩ đến bản cứ như thế mà c.h.ế.t , rời khỏi cái thế giới cũng xem như để cho bản chút mặt mũi cuối cùng.
Thế nhưng đột nhiên một hỏi cô rằng. Cô cam tâm ? Cam tâm tổn thương đến cứ như thế mà sống sờ sờ đó, còn chính thì ngay cả dũng khí ngẩng đầu mặt trời cũng .
Chỉ cảm thấy bản sống thế gian là một sai lầm.
Thế nhưng vì ?
Cô chỉ học hành cho mà thôi, như thế thì cô sai ở ?
Là khi mất đồng hồ thì giữ im lặng ? Phải nhịn xuống sự uất ức đó ? Là nên kết bạn ?
Không lúc nào Khâu Vân Vân nghĩ rằng bản cô sai ?
Chỉ là hiện tại, cô đột nhiên cảm thấy, chính hề sai, vì gánh tội cho khác. Tại lên khiến những những hại nhận lấy quả báo?
“Chính là cô , ngày đó, chúng tranh chấp, cổ của cô thương, một vết thương lớn, bây giờ hẳn vẫn còn lưu cổ cô . Nếu bên nào cũng cho rằng đúng, hãy trực tiếp cho cô đến đây đối chất với !”
Người thể thấy sự điên cuồng trong ánh mắt của Khâu Vân Vân.