Mấy ngày cũng em gái đang cái gì mà cứ cảm giác như thể đang chuyện lớn . Tuy rằng hề hiểu nhưng mà vẫn ghi tạc chuyện ở trong lòng.
Bên Cố Tri Ý dặn dò xong thì cũng về phòng.
Ngày mai Cố Tử Lâm lên xe lửa mà đồ vật cũng chuẩn xong hết nên ngày mai Cố Trị Ý chỉ cần chuẩn thêm chút thức ăn đường là .
Đi xe lửa mùa hè cũng chỉ thể mang chút bánh bột ngô và ruốc thịt. mà cũng dám nhiều, một chút để ăn một hai ngày là , dư thì để cho Cố Tử Lâm mua ở xe lửa.
DTV
“Anh hai, em chuẩn cho bây nhiêu nhé, đến lúc đừng bạc đãi bản , ăn cái gì thì mua cái đó là .”
“Được , , là lớn còn để bản đói ?”
Cố Tử Lâm cũng chút bất đắc dĩ.
Vào buổi sáng Lâm Quân Trạch cưỡi xe đạp của nhà trở Cố Tử Lâm nhà ga, tới khi sắp qua trạm còn trộm nhét một ít tiền cho Cố Tử Lâm.
“Anh rể, đường đừng bản mệt mỏi, đây là tiền riêng em giấu .”
Lâm Quân Trạch nhỏ giọng chọc cho Cố Tử Lâm bật . Vốn định từ chối nhưng Lâm Quân Trạch ngăn .
“Được , nơi đến , nếu thấy cũng , cầm , cũng bao nhiêu cả.”
Nói xong thì cũng khéo tới lúc kiểm phiếu lên xe lửa, Cố Tử Lâm mới nhét tiền bên trong quần đó khiêng hành lý chen trong đám .
Về đến nhà Cố Tri Ý liếc Lâm Quân Trạch một cái: “Cho tiền?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-619.html.]
“Đó là đương nhiên mà, vợ ơi, việc mà em còn yên tâm ?”
“Khoe khoang.”
Số tiền đương nhiên là Cố Trị Ý đưa cho bảo đưa cho Cố Tử Lâm, dù thì chính cho trai sẽ ngại nhận lấy, nếu như đó là tiền riêng của Lâm Quân Trạch thì tuy hổ nhưng vẫn nhận lấy ?
Cố Tri Ý vẫn khá hiểu trai của .
Kỳ nghỉ hè mấy đứa trẻ học tập chơi còn Cố Tri Ý thì bận rộn tìm kiếm nhà xưởng còn các thiết .
Cái bầu khí cũng cở mở lắm, bởi vì hiện tại vẫn còn tới tháng mười hai . mà thể cảm nhận rõ ràng là nới lỏng nhiều , phía bên cũng giữ tư thái nhắm một mắt mở một mắt với chuyện . mà nếu thật sự những thiết đó thì dễ tìm như .
Hiện tại thiết ở Hoa Quốc vẫn tương đối cổ xưa, Cố Tri Ý nhập khẩu thiết thì vẫn tìm con đường liên hệ với nước ngoài.
Không vì cái gì mà nghĩ tới nước ngoài cô nhớ tới vợ chồng nhà Henry cô gặp ở Vạn Lý trường thành . Cũng là bọn họ còn ở Hoa Quốc nữa .
Bên Trương Lực khắp các hang cùng ngõ hẻm cuối cùng cũng hỏi thăm một nhà xưởng bỏ trống hiện tại đang chuẩn bán , nhưng mà bởi vì xí nghiệp đều là xí nghiệp của nhà nước cho nên đến nay vẫn nhà máy nào nguyện ý mua.
Thật Cố Tri Ý hứng thú nhưng mà mắt báo là bán cho cá nhân. Đây cũng là một vấn đề mà Cố Tri Ý lường , nghĩ tới rằng mua nhưng mà bán cho tư nhân.
mà Cố Tri Ý mời ăn vài bữa cơm cũng bàn bạc , nếu là tới lúc ai mua thì nhờ bọn họ suy nghĩ bên nhiều hơn một chút.
Hiện tại Cố Tri Ý cũng ngại chờ thêm mấy tháng, cái nhà máy sớm muộn cũng là vật trong tay . Chỉ là Cố Tri Ý ngờ tới mới chuyện xong trong tiệm cơm quốc doanh thì gặp Henry, lúc bên cạnh là một Trung Quốc mà vợ mặt ở đây. Henry thấy Cố Trì Ý cũng vô cùng nhiệt tình tới chào hỏi: “Cố, nghĩ tới thể gặp mặt cô ở chỗ .”
Cố Tri Ý đang chuẩn khỏi cửa thì thấy tiếng đầy nhiệt tình của Henry.