Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Tri Ý thoáng qua sắc trời bên ngoài, mặt trời sắp xuống núi , cô dứt khoát lấy mì thịt bò xong từ đó đặt trong gian , bắt đầu ăn, cô cũng lười khỏi cửa.
Mà Lâm Quân Trạch trong bệnh viện Cương Tử mua thức ăn mang về.
Lúc Cương Tử theo lời dặn dò của chị dâu mua cơm mang về, cùng còn thêm một câu với Lâm Quân Trạch.
"Chị dâu thật sự với doanh trưởng, còn bảo em mua chút đồ dinh dưỡng cho ."
Lâm Quân Trạch xong cũng trong lòng cảm giác gì, chỉ là lúc Lâm Quân Trạch cũng phá vỡ sự yên bình hiện tại, cảm thấy Cố Tri Ý thể đổi thế cũng .
Tuy Lâm Quân Trạch cũng từng lúc thất vọng về cuộc hôn nhân , nhưng bây giờ Cố Tri Ý rõ ràng đang dần đổi, Lâm Quân Trạch cũng thấy Cố Tri Ý như thế, nếu tiếp tục như hai sẽ cùng đến đích cũng là thể.
Bên Lâm Quân Trạch nghĩ thế nào, Cố Tri Ý cũng , lúc cô đang giường, nhớ đến hai đứa con trai hời ở nhà.
Loại cảm giác đúng là mới mẻ. Trước lúc cha cô vẫn còn, mỗi khi cô ở xa họ, họ sẽ nhớ cô, ngờ xuyên đến đây, những lúc rảnh rỗi, cô đều nhớ đến các con của . Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là sự ràng buộc m.á.u mủ ? cảm giác dường như cũng tệ.
Đời , khi cha qua đời, bản cô vì sự xuất hiện của gian, nên vội vàng mua sắm đồ đạc, ngược cũng nhiều thời gian để xuân đau thu buồn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-63.html.]
hiện tại loại cảm giác ấm áp khi trong nhà vẫn đang chờ trở về, khiến cho Cố Tri Ý cảm thấy thật sự đang sinh sống trong thời đại .
Mà Cố Tri Ý nhớ thương hai đứa bé ở nhà, thì bên ngoài thành phố Triều xa xôi cách đó mấy ngàn cây cũng một đang nhớ đến cô.
Chỉ là loại nhớ hề ý gì.
Thôn Phúc Lâm, nơi ở của thanh niên trí thức ở phía tây của thôn. Sau khi ăn cơm tối xong, lúc cũng lên giường ngủ, thì trong một khu rừng nhỏ phía nơi ở của họ hai bóng rõ lắm. Lúc , trong bóng tối vang lên một giọng của một phụ nữ.
“Em Cố Tri Ý đến quân đội, chuyện gì xảy ? Sao lâu còn nắm cô ?” Giọng phụ nữ mất kiên nhẫn.
DTV
Một cái bóng khác bên cạnh mở miệng, đó là giọng của một đàn ông, chỉ thấy giọng vẻ nịnh nọt phụ nữ :
“Người phụ nữ lúc nào cũng thanh cao, tốn chút công sức thì !”
Người phụ nữ nhớ đến dáng vẻ thanh cao của Cố Tri Ý, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Người đàn ông liên tục cam đoan, lúc sắc mặt cô mới hơn chút ít.
“Được ! nhớ nắm chắc thời cơ, chờ cô trở về từ quân đội thì nhanh chóng tóm lấy cô . Muộn quá , em về đây.”
Nói xong cũng khỏi rừng cây nhỏ, thôn, lúc cô vẫn quên ngó xung quanh.