Nhìn gương mặt lộ vẻ thần bí của Hồ Tư Tuệ khiến trong lòng Cố Tri Ý khỏi bắt đầu tò mò.
“Cái gì ?”
Cô thấy Hồ Tư Tuệ lấy mộnt chiếc khăn lụa từ trong túi, chiếc khăn màu tím nhạt, màu sắc quá già dặn, thậm chí còn vẻ thời thương. Cố Tri Ý cầm lên tay sờ chiếc khăn cổ, chiếc khăn chắc chắn hề rẻ.
“Cậu mua ở thành phố Thượng Hải ? là mắt nha! Không tệ!” Cố Tri Ý cầm chiếc khăn lụa, vẫn quên khen ngợi Hồ Tư Tuệ.
“Đương nhiên . Lúc thấy chiếc khăn , tớ nghĩ ngay đến , vì tớ lập tức mua nó ngay.”
Cố Tri Ý thử buộc , Hồ Tư Tuệ hỏi: “Đẹp ?”
“Không tệ, tệ. Rất thích hợp với .”
Cả Hồ Tư Tuệ còn khỏi cảm thán mắt thẩm mĩ của .
“Vậy tớ cảm ơn nhé, nuôi của con tớ.” Cố Tri Ý giả vờ một động tác cúi đầu cảm ơn.
DTV
“Phụt!” Hành động của cô trực tiếp khiến cho Hồ Tư Tuệ lập tức lên.
“Được , . Còn mấy cái đều cho mấy đứa Đại Bảo, để chúng trở về cho là .”
Cố Tri Ý thấy cũng là một món đồ chơi thì cô nhận lấy.
Sau đó bảo Hồ Tư Tuệ chờ một lát, cô trong nhà cầm lấy mấy khối xà phòng đưa cho Hồ Tư Tuệ.
“A, tớ đoán dùng hết , cho thêm mấy khối nữa đây.”
“Oa, Tiểu Ý , vẫn là hiểu tớ nhất. Lần sang chỗ dì tớ chơi, họ cũng theo hỏi tớ dùng xà phòng gì mà thơm như , lúc về, một chút xà phòng còn cũng họ giữ .”
“Phụt! Vậy thế khéo ?” Cố Tri Ý dáng vẻ đau thương của Hồ Tư Tuệ.
Hồ Tư Tuệ hài lòng nhận lấy. Sau đó bởi vì trong nhà chuyện nên cô cũng ở chỗ của Cố Tri Ý quá lâu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-655.html.]
Đến giữa trưa, Cố Tri Ý tự cho một phần ăn đơn giản.
Sau khi ăn cơm trưa xong thì bắt đầu buồn ngủ.
Vì cô khóa cửa xong, lập tức trở về phòng ngủ ngay.
Chờ đến khi mấy Cố Tử Sâm trở về thì Cố Tri Ý cũng tỉnh .
Cả cô vẫn còn tỉnh táo lắm.
Mấy đứa bé vô cùng phấn khởi, chúng nhà ngừng chia sẻ thành quả hôm nay của cho .
Đi chơi , tuy mệt mỏi nhưng từ bỏ mà kiên trì bò lên phía .
“Mẹ, chúng con lợi hại, chỉ Tam Bảo leo một nửa thì cha ôm.” Nhị Bảo tự khen ngợi bản , đồng thời cũng quên giẫm em trai ruột nhà .
“Thật ? Vậy xem trong thời gian , cha dẫn các con theo luyện tập mỗi ngày xem thành tựu .” Cố Tri Ý , khen ngợi mấy đứa bé.
Cô tính cách thối của Nhị Bảo, bé cho thêm chút nắng thì nhất định sẽ tiếp tục sáng rực rỡ.
Quả nhiên, Nhị Bảo thấy Cố Tri Ý khen ngợi thì bé càng hăng hái hơn. Còn khoe chụp nhiều ảnh , đến lúc đó sẽ rửa ảnh cho Cố Tri Ý xem.
Cố Tri Ý Cố Tử Sâm, sắc mặt phơi nắng mà đỏ bừng lên, nhưng sự vui vẻ hiện lên khuôn mặt thì thể nào che .
“Chơi vui ?” Cố Tri Ý hỏi.
“Chị, thật sự chơi vui. Mọi còn chụp hình nữa, đến lúc đó sẽ cho chị xem. À, còn mang về cho cha xem nữa.” Trên khuân mặt của Cố Tử Sâm tràn đầy vẻ mong chờ.
“Được , đến lúc đó bảo rể của em rửa thành mấy tấm !” Cố Tri Ý cũng ý kiến gì.
Dù cả đời cha nhà còn từng đến Bắc Kinh, nhưng đương nhiên chắc chắn họ sẽ cơ hội đến đây.
Chỉ là bây giờ thì , chỉ thể xem ảnh cho nghiền cũng tệ.