Xuyên Không, Ta Đem Theo Vật Tư Làm Giàu Nuôi Con - Chương 688

Cập nhật lúc: 2024-12-21 08:06:29
Lượt xem: 63

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẹ Lâm vẫn quên nhắc đến chuyện mấy ngày tới bà và cha Lâm sẽ đến Bắc Kinh một chuyến với Lâm Thanh Hương. Trong lời kể của Lâm, thể bao nhiêu hi vọng với chuyến đến Bắc Kinh .

Còn ? Ngay đó bà lấy ảnh chụp mà Cố Tri Ý gửi về , ba con xem ảnh thích thú.

“Rất , Bắc Kinh mà xem, xe đạp đầy đường.” Lâm Thanh Hương thấy cảnh sắc của Bắc Kinh bên , nếu chị hâm mô thì chắc chắn là dối.

Ở Bắc Kinh thể thấy xe đạp ở khắp nơi, trong mắt của họ, những ở Bắc Kinh khá giàu , trong nhà họ đều là công nhân viên chức, những xe đạp như thế mua là sẽ mua.

Thật xe đạp ở thời , nếu nhiều thì , nhưng với những nông thôn như họ mà gặp một hai chiếc thì đúng là ít .

“Còn ? Mức sống của họ hơn chúng nhiều, nếu cơ hội con cũng đến Bắc Kinh ngắm thử xem.” Mẹ Lâm khỏi mặc sức tưởng tượng một ngày nào đó trong tương lai, cả nhà đều đến Bắc Kinh dạo chơi một vòng.

Lâm Thanh Hương lắc đầu, cô cũng lời mất hứng gì cả.

cũng đang vui vẻ, cần thiết bản mà quét sạch sự hào hứng của .

việc đến Bắc Kinh d.a.o chơi thì đối với một dân bình thường dám nghĩ đến chứ.

Ba chuyện với nhiều, đến trưa thì giữ cả nhà Lâm Thanh Hương ở ăn cơm trưa cùng .

Cơm nước xong xuôi, Lâm gọi Lâm Thanh Hương phòng.

Bà lấy một gói nhỏ, căng phồng từ trong ngăn tủ . Sau đó thần thần bí mà đưa cho Lâm Thanh Hương.

“Thanh Hương , nhiều năm nay, cha và đều áy náy, chỉ là lúc đó đúng là khó khăn, trong nhà chỉ thể thiếu một theo chịu khổ cũng . Mẹ , lúc đó hỏi ý kiến của con mà đồng ý việc hôn sự của con, việc đúng là đúng...”

DTV

Mẹ Lâm vẫn còn hết Lâm Thanh Hương cắt ngang lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-688.html.]

“Mẹ, con đều cả. Chuyện đều là quá khứ cả , hãy để cho nó qua ! Chúng vẫn nên về phía mà sống, đúng ?”

Trước Lâm Thanh Hương vẫn luôn oán trách cha , nhưng bây giờ khi là một , dần dần chị thấu hiểu tình cảm lúc đó.

Có trách, chỉ thể oán trách thời đại đó mà thôi, tất cả đều bất đắc dĩ cả mà thôi.

Huống chi hiện nay, bản chị cũng sống , con cái cũng lớn như . Có nhiều chuyện nên buông bỏ thì cứ buông bỏ.

đúng đúng. Trong lòng lo sợ con sẽ oán trách cha , vì nhiều năm như thế ...”

“Mẹ, nếu con oán thách hai thì hôm nay đến đây. Chúng cứ để quá khứ qua !”

Trước Lâm Thanh Hương cũng từng về, nhưng cũng chỉ về một , ít khi đứa con cái về cho cha già gặp mặt.

Mẹ Lâm Lâm Thanh Hương lời thì nhất thời tảng đá lớn trong lòng bà giống như thả xuống.

Nhiều năm nay, chuyện của Lâm Thanh Hương giống như một tảng đá lớn mà vẫn luôn đè lồng n.g.ự.c bà khiến bà thở nổi.

Bây giờ Lâm Thanh Hương còn trách móc , hốc mắt của Lâm ẩm ướt.

“Được , đều cho qua , cho qua cả ! Con đến đây, đây là cha và tích lũy trong những năm nay, mấy em các con đều một phần cả.”

Nói xong Lâm đẩy đồ trong tay của đến.

Lâm Thanh Hương bên trong chắc chắn là tiền giấy mà hai họ cất giữ lâu , vì thế nào cô cũng chịu nhận.

“Mẹ, cuộc sống hiện tại của chúng con , cần mấy thứ , cất giữ ! Có chút tiền để cha phòng cũng tôt."

“Mỗi trong chị em các con đều cả, cha và cũng bất công nào. Con cầm lấy, về chừng con ăn thì thể dùng đến nó.”

Loading...