Còn bên , mấy chơi đến vô cùng vui vẻ.
Mẹ Lâm bọn họ cũng thấy bức chân dung của lãnh đạo theo như ý nguyện.
Vài quảng trường, nghiêm trang bức bức chân dung. Trong lòng một niềm tự hào khó tả.
Bọn họ cứ như một lúc lâu, đó mới bảo Lâm Quân Trạch chụp cho bọn họ vài tấm ảnh.
Lúc đầu, Lâm bọn họ chỉ thẳng tắp, tay chân luống cuống đặt ở .
Cố Tử Sâm ở một bên còn chỉ huy: “Chú thím, thả lỏng một chút, cha cũng , cứ tạo dáng thoải mái .”
“, lên.”
“Không cần ngắc như , đúng, như bình thường là .”
Mấy ông bà lão Cố Tử Sâm chỉ huy, chờ đến khi chup xong, Lưu Ngọc Lan hung hăng thở hổn hển một .
“Không ngờ việc chụp ảnh còn mệt hơn là dạo phố sáng nay.”
“ , thông gia, chẳng qua Tử Sâm dạy chúng , cũng nên chụp như thế nào.” Mẹ Lâm .
Thấy gần đến giờ ăn trưa, Lâm Quân Trạch dứt khoát liền : “Cha , , con đưa ăn một bữa ngon.
Vừa xong, Lưu Ngọc Lan chút do dự.
“Này, Quân Trạch , nếu chúng tùy tiện mua màn thầu là .” Ra ngoài chơi tốn tiền xe ăn cơm, hôm nay chắc chắn tốn nhiều tiền.
Lưu Ngọc Lan cảm thấy ngoài chơi theo cách tiêu tiền hoa mỹ như thế thật hổ.
“Mẹ , hiếm khi mới đến một , con thể để gặm màn thầu? Đi thôi, bên một quán ăn tương đối bình dân, con đưa qua đó.”
Sau khi Lâm Quân Trạch xong, cũng cho bọn họ cơ hội từ chối, dẫn theo Cố Tử Lâm lôi kéo mấy rời .
Mọi đến một quán ăn hương vị Bắc Kinh mới mở, bởi vì hương vị tệ cho nên tới giờ ăn cơm, việc ăn qua .
Vừa xuống, cha Lâm liền chú ý tới đây hẳn là cửa hàng kinh doanh tự do ở Bắc Kinh như bọn họ .
Vì tiến đến nhỏ bên tai Lâm Quân Trạch: “Thằng tư, con xem mở quán ăn như thể kiếm tiền ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-704.html.]
Lâm Quân Trạch bộ dạng hứng thú của cha , vì cũng nhỏ giọng chuyện với mấy bàn.
“Cha , các đừng mặt tiền của quán ăn lớn, nhưng một ngày nó cũng thể kiếm vài chục đồng tiền, nếu hơn thì cũng thể là trăm đồng tiền.
Lời của Lâm Quân Trạch thật sự một chút khoa trương, ở Bắc Kinh thật sự là như thế, huống chi vị trí nơi đây tồi, lượng cũng nhiều.
Bây giờ điều kiện sống của bắt đầu cải thiện, thỉnh thoảng cũng đến tiệm ăn, nếu hương vị , giá cả hợp lý, chẳng lẽ việc ăn lên?
“Kiếm nhiều tiền như ?” Mẹ Lâm ở một bên kinh ngạc cảm thán.
Bà thực sự ngờ một quán ăn nhỏ như thế thể kiếm nhiều tiền trong một ngày như , nếu một tháng thì sẽ kiếm bao nhiêu tiền đây chứ?
Lúc , bắt đầu khái niệm mơ hồ về cửa hàng tư nhân.
Lúc chỉ là thể kiếm tiền, nhưng kiếm bao nhiêu thì họ , nhưng hiện tại thấy một quán ăn nhỏ thể thu nhập nhiều như chỉ trong một ngày.
Không thể , khá hơn nhiều so với bọn họ bán mặt cho đất bán lưng cho trời.
“Chẳng qua cha đừng bọn họ kiếm nhiều, mỗi ngày họ cũng vất vả, buổi sáng dậy sớm chuẩn nguyên liệu nấu ăn, bận rộn đến tận buổi tối, ngày qua ngày cũng mệt chết.”
Mấy hiểu rõ gật đầu.
Nhìn quán ăn chỉ ba , hẳn là một nhà ba . Vừa đến giờ cơm đều vội đến chân rời đất. Thật sự là vất vả.
Lâm Quân Trạch gọi vài món thức ăn đơn giản, còn gọi thêm nhưng lớn từ chối.
DTV
Lâm Quân Trạch cũng bọn họ tiết kiệm, cho nên cũng chỉ gọi một món thịt, thuận tiện thêm một mâm sủi cảo, còn đều là thức ăn chay.
Đồ ăn lên, cũng nhiều mà bắt đầu ăn.
“Còn đừng , hương vị thật sự tồi.” Cố Khôn khen.
“Nhà buôn bán, đương nhiên hương vị ngon .” Lưu Ngọc Lan .
Hiện tại, ăn hai bát cơm, cộng thêm mấy cái sủi cảo, thật đúng là chút no căng.
Tổng chi phí một bữa cơm là năm đồng tiền.
Lâm Quân Trạch tránh lớn thanh toán tiền.
Nếu như bọn họ nhiều tiền như , khi đau lòng hỏng luôn.