Giáo sư Trần cũng chỉ thể bất đắc dĩ mà nhận tiền.
“Ôi, em thế là chuyện gì chứ?” Giáo sư Trần nhưng vẫn bất đắc dĩ mà thì thầm.
Mấy trăm khối tiền nnói nhiều nhưng chắc chắn cũng là một con ít.
Giáo sư Trần nghĩ rằng Cố Tri Ý là một thành thật, thế nhưng ông vẫn còn chút liêmn quan với .
Giáo sư Trần cho mấy đứa bé là một chuyện, một chuyện khác chính là con trai của giáo sư Trần đang ở nước ngoài, nếu liên quan thì đoán chừng chính là chuyện ăn phát triển.
Nói chừng hai cũng thể hợp tác với , đúng ?
là trong lòng Cố Tri Ý suy nghĩ như thế . Đương nhiên cứ xem như hợp tác thành chăng nữa thì cũng coi như là nếu gặp vẫn thể chuyện.
Trước đây giáo sư Trần cho cả nhà họ thuê nhà cũng xem như giúp họ một chuyện mà thôi.
Cố Tri Ý cầm giấy tờ buôn bán đất còn nóng hổi trong tay thì trong lòng thể bao nhiêu háo hức.
Đừng đây chỉ là một tờ giấy mỏng, đây chính là ngôi nhà đầu tiên của gia đình họ ở Bắc Kinh .
Không việc còn tăng giá trị của gian, mà hiện tại đối với cả nhà họ điều chính là một ký ức bao nhiêu.
Cố Tri Ý nhẹ nhõm cả , mang túi xách lên, cô đặt chứng nhận bất động sản gian từ sớm .
Thừa dịp lúc rảnh rỗi, Cố Tri Ý tiếp tục dạo xung quanh, từ đó cô mới cảm nhận Bắc Kinh thật sự bước chính sách mới.
DTV
Trên đường , cô thấy bày bán hàng hóa vỉa hè thì rằng, hiện tại cũng chỉ lấy một ít đồ bán mà thôi, vẫn thể đến khái niệm ăn buôn bán.
Vì họ vẫn rõ tiếp theo chính sách sẽ thế nào, nên chỉ dám buôn bán nho nhỏ.
Cô nghĩ bản cũng một thời gian đến công xưởng bên , thế là cô dứt khoát xe buýt đến xem một chuyến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-734.html.]
Lô hàng đầu tiên cũng sắp đến thời gian , nếu rảnh rỗi cũng tự đến đó xem thế nào.
Dù thì đây cũng chính là lúc khởi nghiệp của bản nên chú ý đến nhiều hơn.
Lúc cô đến công xưởng thì khéo Trương Lực đang chuyển hàng nhà kho, thấy Cố Tri Ý đến thì vội vàng thả tay xuống lên phía chào hỏi: “Chị dâu, hôm nay rãnh rỗi mà đến đây?”
Cố Tri Ý khỏi : “Chẳng lẽ cứ bà chủ mà chịu tay ? Bây giờ thời gian rảnh thì đến xem thử lô hàng như thế nào ?”
“Hì hì, chị dâu, gì cần đến chị tự tay thế , chị chính là hậu phương vững chắc của chúng ? còn đang suy nghĩ tối nay sẽ trở báo cáo với chị, lúc lô hàng đầu tiên xong , chúng bên cũng cần sản xuất nữa.”
Cố Tri Ý khẽ gật đầu, : “Vậy cứ để công nhân dựa theo tiến độ ban đầu mà , bên , thử đến mấy cửa hàng, xem thể hợp tác với mấy cửa hàng bách hóa ?”
“Được, ngày mai, em sẽ thăm dò thử.” Trương Lực gật đầu trả lời.
Cố Tri Ý thẳng xưởng, bên trong xưởng, mấy thím thấy Cố Tri Ý, họ đều sang chào hỏi cô.
Cố Tri Ý lên thấy tiến độ việc của họ như thế , tổng quát thì cũng tệ.
Nhìn giấy lụa, vải vóc, Trương Lực ở bên cạnh giải thích: “Họ cải tiến chút ít nên thể cảm thấy chất lượng hơn đây.”
Cỗ Tri Ý gật đầu.
“Bây giờ bên chịu nhận đơn đặt hàng của chúng ?” Cố Tri Ý hỏi về tình hình bên .
“Trước mắt mà thì còn là vấn đề lớn nữa.”
“Được , đó nếu chất lượng tệ thì thể cân nhắc hợp tác.”
Cố Tri Ý bàn giao một việc với Trương Lực, cô thấy công xưởng bên đó thì yên lòng.
Sau đó cô mở lời mời Trương Lực đến nhà ăn cơm ngày mai, khéo là ngày hai đứa bé đầy tháng, xong cũng trở về nhà.