Mẹ Trần ước gì điều đó trở thành sự thật, nhưng mà khi , bà vẫn gọi Trần Tuấn Nhân qua, chính là sợ Trần Tuấn Nhân luẩn quẩn trong lòng, còn nhớ thương đàn bà Cố Xảo .
“Mẹ cũng rõ với con, con đưa mấy đứa bé qua cho Cổ Xảo, cũng thể đưa phụ nữ về đây nữa, hả?”
Mẹ Trần yên tâm mà dặn dò.
DTV
“Mẹ con . Mẹ cứ yên tâm .”
“Con thể nghĩ thông là , chỉ sợ đầu óc của con thanh tỉnh. Con yên tâm, ở nhà chắc chắn sẽ trìm cho con một vợ , về nhà hầu hạ con.” Mẹ Trần thề thốt son sắt.
Trần Tuấn Nhân cũng thêm gì, dẫn theo mấy đứa bé xe lửa.
Con gái lớn của lúc cũng lớn như Tam Bảo, cũng hiểu một chút chuyện của lớn.
Lúc bỏ mấy bé mà chạy, bây giờ cha cô bé tìm , tuy rằng rốt cuộc lớn suy nghĩ gì, nhưng cô bé vẫn luôn cảm nhận từ ánh mắt của cha cô bé, dường như cô bé và hai em gái sắp vứt bỏ.
Nghĩ đến đây, Trần Đại Nha khỏi chút hoảng hốt.
Bây giờ tìm sẽ ?
Mẹ sẽ cần mấy chị em các bé ư?
Chờ đến khi Trần Tuấn Nhân dẫn theo mấy chị em bé tới trường học tìm Cố Xảo, Cố Xảo từ xa thấy chạy.
nơi là trường học, nếu cô mà chạy, nhỡ Trần Tuấn Nhân cực đoan, chuyện gì đó, Vậy thì cô ở trường học cũng thể lăn lộn nữa.
Cho nên Cố Xảo cũng chỉ thể nhịn xuống ý định chạy , tiến lên, lành : “Tuấn... Tuấn Nhân, tìm tới nơi thế?”
Nói tóm trong lòng Cố Xảo vẫn chút e ngại Trần Tuấn Nhân, dù thời gian mà cô chạy , Trần Tuấn Nhân khiến cho cô cảm giác thích hợp.
Cho nên lúc thấy , trong lòng cô tự chủ mà run lên.
“Đưa con của cô đến cho cô.” Trần Tuấn sâu xa một câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-794.html.]
“Cái, cái gì mà con em? Đây là con của chúng mà!” lúc Cố Xảo còn phản ứng , ý trong câu của Trần Tuấn Nhân, chính là hài tử là của cô, nhưng của Trần Tuấn Nhân.
Cố Xảo ngờ, Trần Tuấn Nhân vẫn phát hiện chuyện ba đứa con gái......
“Phải ? Cố Xảo, cô cảm thấy tất cả đều giống như một lũ ngốc cô ngươi xô xoay vòng vòng ?”
Trần Tuấn Nhân nghiến răng nghiến lợi .
“Cái gì?”
Mới đầu Cố Xảo còn phản ứng , chờ đến khi ngẩng đầu thấy biểu tình châm biếm của Trần Tuấn Nhân lúc, cũng đại khái...
Chuyện của cô lộ.
Lúc cũng chú ý tới mấy đứa bé ở bên cạnh, đều nhút nhát sợ sệt Cố Xảo.
Muốn cận, nhưng mặt biểu tình sợ hãi.
“Sao thế? Con của cô mà cô cũng định nhận ?” Trần Tuấn Nhân châm chọc .
”Không , Tuấn Nhân, chúng chuyện thì sang bên , em giải thích. “Cố Xảo đến bạn học ở xung quanh, vẫn nhịn mã kéo Trần Tuấn Nhân sang một bên.
Trần Tuấn Nhân dáng vẻ chột , giấu đầu lòi đuôi của Cố Xảo, liền cảm thấy buồn .
“Sao hả? Lúc khi cô chuyện nghĩ tới sẽ hôm nay?” Trần Tuấn Nhân xong cũng định dong dài với Cố Xảo nữa, trực tiếp đẩy mấy đứa bé .
“Được , mang đến cho cô mấy đứa bé, cô thì , tóm cô và nhà họ Trần chúng liên quan đến nữa.” Nói xong Trần Tuấn Nhân cũng rời ngay.
Ngàn dặm xa xôi đây, bây giờ cũng gì nữa.
“Không , Tuấn Nhân, Tuấn Nhân, em giải thích....” Cố Xảo gào to về phía bóng lưng Trần Tuấn Nhân.
Trần Tuấn Nhân cũng liếc cô một cái, liền quyết tâm .
“Cha, cha ơi, cha đừng , đưa Nha Nha về nhà.” Đứa con gái thứ hai Trần Tuấn Nhân rời , bật gào lên.