Cả đoàn bọn họ đông .
Chẳng qua nhà ga vẫn luôn tấp nập qua , vội vã về nhà hoặc bắt tàu, mấy ai tâm tư để ý đếnn bọn họ.
“Anh cả, ngươi đến đây?” Cố Tri Ý lên hỏi.
“Có lẽ là tâm hữu linh tê?” Cố Tử Mộc vui đùa .
Cố Tri Ý ? Hiện tại vợ trở về, Cố Tử Mộc đến đón mới là kỳ quái?
“Được , mấy đứa nhóc trưởng thành lên ít.”
Sau đó Đoàn Đoàn trong n.g.ự.c Cố Tri Ý.
“Ai nha, đây là Đoàn Đoàn của chúng ? Cậu là cả nha!” Nói xong liền lên cầm lấy bàn tay nhỏ của Đoàn Đoàn.
Đoàn Đoàn cũng hợp tác và nở một nụ tươi, qua Viên Viên đang Lâm Quân Trạch cột ngực, hai chị em lớn lên quá giống , nhưng cả hai đều đáng yêu.
“Đi về , bên ngoài lạnh lẽo, đừng để mấy đứa nhỏ lạnh.” Vẫn là Lâm Quốc Đống cắt ngang mấy đang còn tiếp tục chuyện.
“Được , thì hai, em trai và cả hai chị dâu cùng cả trở về thôi, chúng bên xe cả.” Cố Tri Ý .
“Này, .” Cố Tử Mộc xong liền cầm lấy hành lý của vợ .
Vừa ham hại chị em Đoàn Đoàn và Viên Viên, quên mất vợ .
“Hắc hắc, vợ, em vất vả .” Cố Tử Mộc cô vợ đổi nhiều mắt, cũng Vương Quế Chi ở Bắc Kinh vất vả.
Nhìn gầy hơn nhiều.
“Không vất vả, trong nhà còn ?” Vương Quế Chi đưa hành lý cho cầm, hỏi.
“Khá khá .” Cố Tử Mộc .
“Được , cả và chị dâu trở về chuyện. Nhanh về nhà , cha còn chờ ở nhà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-808.html.]
Cố Tử Sâm kiên nhẫn, thấy hai vợ chồng Cố Tử Mộc còn ở một bên ôn chuyện, khỏi ngắt lời.
DTV
“Thằng nhóc thúi.” Cố Tử Mộc trừng mắt liếc Cố Tử Sâm, đó cầm lấy hành lý về phía xe bò.
Trương Lực cũng tự công bao của chính , bởi vì nhà ở huyện thành, cho nên Trương Lực cùng cùng Lâm Quân Trạch và những khác.
“Anh Lâm, rảnh đến trong nhà .”
“Được , chào hỏi trai và chị dâu của , chúng rảnh rỗi sẽ đến uống .” Lâm Quân Trạch .
Trương Lực chào tạm biệt bọn họ ở ga tàu hỏa, đó chính đến nhà Trương Trác.
Đoàn hối hả về nhà, đường chuyện một chút về chuyện ở Bắc Kinh, chuyện trong nhà.
Khi Lâm Quốc Đống cửa, Lâm lo lắng bọn nhỏ sẽ lạnh, vì bà chu đáo đặt một chiếc chăn lên xe bò, bởi vì ở lót một tầng rơm rạ, cho nên vỏ chăn bần cũng thể giặt sạch.
Sau khi lên xe, Lâm Quân Trạch chịu trách nhiệm cất hành lý, giúp Cố Tri Ý đắp chăn.
Đoàn Đoàn Lâm Thúy Vân ôm, chủ yếu là chăm sóc cho mấy đứa nhỏ, cuối cùng. Lâm Quân Trạch chuẩn xong hết mới lên xe.
“Được, chúng trở về cả.”
Mấy đường , một lúc đến thôn Phúc Lâm.
Đại Bảo vẫn còn nhớ rõ một đồ vật ở trong trong thôn, thỉnh thoảng còn với Cố Tri Ý.
“Mẹ ơi, lúc ở đây trồng cây, nhưng bây giờ cây còn.”
Cố Tri Ý cũng trả lời , nhưng là Lâm Quốc Đống đằng hiểu rõ những việc ở trong thôn, liền ha hả trả lời:
“Không nghĩ tới trí nhớ Đại Bảo như , lúc ở đây xác thật cây long nhãn, nhưng hiện tại nhận thầu. Nhà cảm thấy vẫn là nên trồng một ít để bán lấy tiền, cho nên chặt bỏ cây ban đầu, chuẩn sang năm trồng nữa.”
Đại Bảo hiểu rõ gật gật đầu.
Lúc , nhiều trong thôn đều phơi nắng ở sân phơi lúa, ở đây một dãy ghế đá, mùa đông việc gì, đây phơi nắng, chăm cháu trai gì đó.
Vừa thấy Lâm Quốc Đống đánh xe bò, liền gia đình Lâm Quân Trạch trở .