Cố Tri Ý chủ yếu cảm thấy bản là con cháu, thể cãi với lớn đây?
Mặc kệ lúc nào, ầm ĩ lên là thắng , nhưng thì dễ , đúng ?
Vì khi dỗ cho hai đứa bé ngủ xong, cô bảo Lâm Quân Trạch gọi ba em Đại Bảo trở về, chỉ là mấy đứa nhỏ khó mà trở về, chơi quá vui nên nỡ về.
Lâm Quân Trạch dứt khoát cũng mặc kệ, chỉ dặn dò mấy đứa nhỏ đến chỗ bờ sông, hoặc núi, còn thì về.
Anh về đến thì Mao Vận Phượng bắt lấy, hỏi lung tung đủ thứ một trận. Đại khái là bên ngoài Lâm Quân Trạch vẫn luôn đổi sắc mặt, dáng vẻ luôn khiến cảm giác khó mà trêu chọc .
Vì chỉ hỏi vài câu, thấy hỏi gì nên chỉ đành hậm hực mà trở về.
Chẳng qua bà cũng hết hy vọng. Cố Trị Ý dễ chuyện thì còn dễ chuyện là Vương Quế Chi ?
Chỉ là Vương Quế Chi cũng rằng nếu để họ hàng Cố Tri Ý mở cửa hàng quần áo ở Bắc Kinh thì chắc chắn một đoàn sẽ lập tức kéo đến Bắc Kinh mất.
Vương Quế Chi Cố Trị Ý rước thêm phiền phức nên ngậm kín miệng, chị một mực rằng ở Bắc Kinh bên công việc quét đường. Còn những cái khác, Vương Quế Chi gì thêm nữa.
Mao Vận Phượng ngờ cả nhà của Cố lão tam đều kín miệng như thế, như thì chắc chắn chuyện gì đó mà bà .
Chẳng qua đến cùng là chuyện gì thì hiện tại Mao Vận Phượng vẫn .
Lúc Mao Vận Phượng còn thuận tiện cầm về ít bánh kẹo của Cố Tri Ý.
Vừa đến cửa thấy ba em Đại Bảo chơi ở cửa . Bà một hồi thấy ai , chớp mắt nghĩ một cách.
Bà tiến đến, nhiệt tình chào hỏi Đại Bảo.
“Đại Bảo, Nhị Bảo, hai cháu còn nhớ bà ngoại cả ?” Đại Bảo khẽ gật đầu.
“Vậy bà ngoại cả hỏi cháu chút chuyện nhé, cháu ở Bắc Kinh việc gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-823.html.]
Tam Bảo thấy hỏi thì vô ý thức chuyện, nhưng đó Nhị Bảo che kín miệng .
Đừng thấy bình thường Nhị Bảo là dáng vẻ tim phổi, nhưng lúc cần tinh ý thì bé tinh ý.
Đặc biệt là khi bé thấy dáng vẻ bà ngoại cả Mao Vận Phượng gì cả, giống như bà ngoại sói , vì mà Nhị Bảo lựa chọn im miệng.
Chuyện thế vẫn nên giao cho Đại Bảo thì hơn.
Cũng may Đại Bảo cho bé thất vọng.
Đại Bảo gương mặt ngây thơ Mao Vận Phượng, : “Bà ngoại cả, cháu ở Bắc Kinh học, bà còn ?”
Như thế giống như đang rằng, bác cả như bà hề quan tâm đến cháu gái.
“Ha ha, do bà ngoại cả tò mò thôi ? Vậy cháu ngoài học còn gì nữa? Mao Vận Phượng vẫn từ bỏ ý định.
“Không , chuyện của , cháu . Nếu thì bà tự hỏi cháu ạ!” Đại Bảo trực tiếp ném quả bóng da cho Cố Tri Ý.
Trong lòng Mao Vận Phượng âm thầm oán hận. Nếu bà hỏi Cố Tri Ý thì cần gì hỏi đến đứa bé như Đại Bảo.”
Thấy Đại Bảo cũng gì nên chỉ đành dậm chân một cái mà về nhà.
Chờ cho bà , Đại Bảo mới bắt đầu dạy dỗ hai đứa em.
“Tam Bảo, em ? Chuyện trong nhà chúng thể tùy tiện với ngoài , ?”
Tam Bảo oan ức : “... nhưng bà ngoại cả là ngoài mà.”
DTV
Đại Bảo: ...
“ là bà lòng , chúng gây phiền phức cho , ?”
“Vâng.” Tam Bảo thấy cả như thì cũng chỉ thể gật đầu đồng ý.