“Là thế , Tiểu Ý, chị đang nghĩ đến, em thể cho chị lấy một ít hàng, chị sẽ buôn bán ở huyện thành bên .” cuối cùng Lâm Thúy Vân cũng rõ, xong thì trong lòng cô giống như thở phào nhẹ nhõm.
Cố Tri Ý còn tưởng là chuyện gì, thấy thế thì cô tò mò hỏi: “Chị dâu, chị lấy quần áo từ chỗ em, tự bán?”
Lâm Thúy Vân khẽ gật đầu.
DTV
“Vậy hiện tại chị ý tưởng thế nào?” Cố Tri Ý cũng sẽ giúp thế nào mà tiên, cô hỏi Lâm Thúy Vân ý tưởng như thế nào.
“Chị suy nghĩ rằng bên , tiên chị sẽ bày hàng bán vỉa hè, bán mấy tháng, kiếm ít tiền lời mới tính đến chuyện mở cửa hàng. nếu mở cửa hàng thì bây giờ đúng là bọn chị nhiều tiền như . Nên chị nghĩ rằng hết cứ từ nhỏ lên, chờ đến nếu tiền bạc thì mở cửa hàng kinh doanh.”
Lâm Thúy Vân nghĩ cách cũng là bàn bạc với Lâm Thanh Bách mới quyết định.
Hai họ đều ở nhà, hiện tại đứa lớn cũng bảy tám tuổi, còn đứa nhỏ thì một tuổi, đây còn nhờ cha Lâm và Lâm giúp đỡ. Vì Lâm Thanh Bách nghĩ cách .
Chỉ là họ cũng mặt dày mày dạn Cố Tri Ý hỗ trợ cả nhà .
Hiện tại vốn liếng bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu, tiên cứ bày hàng vỉa hè, chờ đến đó tiền thì sẽ nghĩ đến chuyện thuê chỗ mở cửa hàng.
Vốn dĩ Cố Tri Ý còn cho rằng Lâm Thúy Vân vay tiền, nghĩ đến sẽ thế .
Cô Lâm Quân Trạch, đó gật đầu : “Được, chị dâu nghĩ như . Em ủng hộ chị! Như thế , để chúng sẽ thương lượng cụ thể hơn về chuyện , nhập bao nhiêu hàng, bán thế nào để tồn hàng trong tay.”
“Ôi, , thì thêm phiền phức cho em.” Lâm Thúy Vân cảm kích .
Cố Tri Ý nghĩ đến Lâm Thúy Vân nữa thì năm trở Bắc Kinh đúng là thông báo tuyển .
Nghĩ đến chuyện tuyển thì Cố Tri Ý cảm thấy nhức đầu.
ngẫm nghĩ một hồi cô thấy bản cũng nghĩ đến chuyện sẽ mở rộng quy mô, chuyện tuyển đúng là tuyển nhiều, như sẽ trở thành vì một mà bản cô luống cuống tay chân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-826.html.]
Chuyện của Lâm Thúy Vân cũng xem như cho Cố Tri Ý một lời nhắc nhở.
Sau khi ăn xong, cắn hạt dưa, hàn huyên một hồi, thấy thời gian cũng đến lúc nên Cố Trị Ý đưa hai đứa bé trở về.
Còn mấy em Đại Bảo thì vẫn ở Lâm gia, Cố Tri Ý và Lâm Quân Trạch mỗi ôm một đứa trở về nhà. Trên đường về, Lâm Quân Trạch dáng vẻ Cố Tri Ý như tâm sự nặng nề.
“Vợ , vì chuyện của chị dâu ?”
Cố Tri Ý khẽ gật đầu, nhưng đó lắc đầu.
Cô khổ: “Cũng là vì chuyện của chị dâu. Em đang nghĩ đến bồi dưỡng thêm mấy , cũng tránh về nếu một nghĩ thì đến nỗi luống cuống thế .
Lâm Quân Trạch cũng đồng ý, khẽ gật đầu : “ . Nếu chúng ăn lớn thì bắt buộc tuyển nhiều .”
“Vâng, thử xem lân cận chúng thích hợp .” Lâm Quân Trạch .
Chẳng qua trong lòng nghĩ đến điều gì ...
Hai họ cứ thế mà về đến nhà. Đoàn Đoàn cuộc đối thoại của hai , với kiến thức nửa vời của , cộng thêm việc rốt cuộc cũng chỉ là một đứa bé, phương diện kinh doanh thì đúng là cô bé cách nào giúp đỡ cho cha .
Đoàn Đoàn nghĩ đến đây thì thở dài.
Cố Tri Ý thấy Đoàn Đoàn trong n.g.ự.c thở dài thì đưa tay nhéo má cô bé.
“Mẹ còn thở dài , một đứa bé như con thở dài thườn thượt thế .”
Lâm Quân Trạch bên cạnh trêu chọc: “Đoán chừng là con gái đang đau lòng cho em đấy.”
“Thật ? Đoàn Đoàn của chúng hiểu chuyện ?”
Hai vợ chồng, kẻ xướng họa chọc cho Đoàn Đoàn ngượng ngùng .