Lúc học, mấy đứa bé còn cố ý ngang qua phòng Đoàn Đoàn, nhưng nghĩ đến Đoàn Đoàn tim phổi thế .
Bên miệng còn kêu gọi mấy trai.
“Đoàn Đoàn ngoan, trai sẽ mua kẹo cho em.” Nhị Bảo đau lòng sờ lên mặt Đoàn Đoàn.
“Ừm, mua kẹo cho em.” Tam Bảo hôn Đoàn Đoàn một cái.
Đại Bảo cũng đến câu gì đó với Đoàn Đoàn.
Sau đó ba em học.
Buổi sáng Hà Thúy đến trông đứa bé, thấy vết thương đầu đứa nhỏ thì vô cùng lo lắng.
“Không việc gì chị dâu. Bây giờ Đoàn Đoàn định , hai ngày em cũng xin phép nghỉ ở nhà, mấy ngày chị thể nghỉ ngơi đấy ạ.” Cố Tri Ý Hà Thúy nhẹ nhàng .
“Việc ... Hay là chị vẫn cùng với em chăm sóc cho đứa nhỏ thì hơn.” Hà Thúy yên tâm chút nào.
“Không cần chị dâu. Em và lão Lâm đều ở nhà cả, chị cũng nghĩ ngơi một chút ạ.”
Sau cùng cũng còn cách nào, Hà Thúy chỉ thể trở về nhà.
Cố Tri Ý đến trường học một chuyến để xin phép nghỉ hai ngày.
Vừa khéo đụng Hồ Tư Tuệ. Hồ Tư Tuệ thấy sắc mặt Cố Tri Ý nên tiến đến quan tâm hỏi thăm.
“Tiểu Ý , ? Sao dáng vẻ trông mệt mỏi ?”
“Không việc gì. Hôm qua, Đoàn Đoàn thương, cụ thể thế nào để tớ kể với . Tớ xin nghỉ học mấy ngày ."
“Hả? Đoàn Đoàn thương ? Được , xin phép . Tan học tớ và Vi Vi sẽ sang nhà .”
DTV
Hồ Tư Tuệ thấy Cố Tri Ý thế thì đoán rằng chắc chắn chuyện gì đó nên cô chậm trễ Cố Tri Ý. Để Cố Tri Ý xin phép nghỉ học .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-900.html.]
Cố Tri Ý cũng hàn huyên nhiều, cô qua văn phòng xin nghỉ phép xong thì thẳng về nhà.
Lúc về đến nhà, cô thấy Lâm Quân Trạch đang dỗ cho Viện Viên ăn cơm.
“Vợ , em về ?”
“Ừm.” Cố Tri Ý khẽ gật đầu. Sau đó cô rửa tay tiến lên nhận cái bát trong tay Lâm Quân Trạch, nhẹ nhàng : “Để em .”
Vốn dĩ Viên Viên vẫn đang tỏ vô , nhưng thấy Cố Tri Ý đổi sắc mặt đút cơm cho thì bé lập tức dám lì nữa.
Thế là ngay ngắn mà ăn cơm Cố Tri Ý đút cho.
Cả ngày hôm nay Cố Tri Ý đều ở trong nhà chăm sóc cho các con. Đoàn Đoàn khá , ngoại trừ vết thương đau nhức nên bên ngoài cô bé vẻ ỉu xìu, còn thì vấn đề gì nữa.
Buổi chiều, khi tan học, hai Hồ Tư Tuệ và Ngô Cát Vi đến thăm Đoàn Đoàn. Họ thấy Đoàn Đoàn thế thì vô cùng đau lòng.
“Tiểu Ý, xem, chuyện gì xảy ? Sao thành thế ?”
“ , tớ thấy hình như còn khâu vết thương nữa, đúng ?” Hồ Tư Tuệ ân cần hỏi.
Cố Tri Ý cũng chỉ kể sơ lược chuyện xảy hôm qua.
Nói xong thì thở dài: “Thật nên trách tớ, nếu xử lý chuyện sớm hơn thì xảy chuyện thế .”
“Việc thể trách chứ? Người gây rắc rối cho , đề phòng thì cũng khó mà tránh.” Hồ Tư Tuệ cô.
“ . Cậu cần tự trách . Chúng cứ chăm sóc cho , Đoàn Đoàn vẫn là một đại mỹ nhân, đúng ?” Ngô Cát Vi , hóa giải bầu khí.
“Tớ .”
Cô đều hiểu những điều , nhưng mỗi thấy vết thương lớn như đầu Đoàn Đoàn thì cô vẫn thể nhịn mà tự trách bản .
“Được , cũng đừng tự trách nữa! Cậu cứ xem như Đoàn Đoàn ngã, việc gì .” Hồ Tư Tuệ an ủi.