Thật Cố Tri Ý cảm giác chắc chắn Lâm Quân Trạch cảm nhận chuyện gì đó, nhưng cô cũng nên giải thích như thế nào cho .
Nếu giải thích thì lẽ hết chuyện đời của nguyên chủ.
Thật mối quan hệ trong phức tạp.
Vì Cố Tri Ý dứt khoát tránh chuyện .
Hai đều mang tâm sự, giờ khắc họ chỉ cảm nhận sự tồn tại của , với họ mà như thế là đủ .
Những ngày tiếp theo đó cũng trôi qua khá yên tĩnh.
Theo thời gian, bất tri bất giác đến năm 1982.
Năm , những sinh viên đại học của kỳ đầu tiên khi khôi phục cuộc thi đại học sắp nghiệp.
DTV
Ho nhiệt huyết như mùa hè chính là tâm trạng của nhiều sinh viên.
Họ nghĩ đến tương lai, nhưng cũng buồn vì sắp rời xa trường học, thầy cô.
Dù họ cũng chờ đợi bốn năm, vất vả cũng vui vẻ.
Tương lai đang chờ đợi họ chính là con đường thuộc về cuộc đời của họ.
Ngô Cát Vi gì bất ngờ, cô vẫn trở về nhà bên .
Thật cô vẫn cơ hội ở Bắc Kinh , nhưng với Ngô Cát Vi mà cô ràng buộc với gia đình.
Cố Tri Ý cũng chỉ thể mong Ngô Cát Vi sẽ tiền đồ như gấm mà thôi.
“Vi Vi, nếu thời gian thì đến Bắc Kinh thăm chúng tớ.” Cố Tri Ý bắt đầu nước mắt quanh tròng.
Khoảng thời gian , thật sự khiến thương cảm.
Ngô Cát Vị tiến lên ôm lấy Cố Tri Ý, những gì đều gói trong cái ôm .
Bởi vì cô bản cô thể đại học, thể ở trong trường học trải qua bốn năm yên , khó quên thế đều nhờ lá thư của Cố Tri Ý.
Hơn nữa, khi đến Bắc Kinh, Cố Tri Ý cũng giúp đỡ cô nhiều việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-935.html.]
Cố Tri Ý để cô việc trong cửa hàng quần áo, từ đó cô mới thêm một phần tiền thể trợ cấp cho gia đình.
Còn về việc học, Cố Tri Ý cũng giúp cô ít.
Ngô Cát Vì biểu đạt tình cảm thế nào, nhưng những gì Cố Tri Ý đối xử với cô , cô đều ghi tạc trong lòng.
Trong tương lai, nếu một ngày nào đó Cố Trị Ý cần cô giúp đỡ bất cứ chuyện gì, Ngô Cát Vi chắc chắn sẽ hai lời mà cố gắng hết sức để giúp cô.
“Tiểu Ý, cảm ơn nhé!”
Cảm ơn để cho cơ hội đến trường, cảm ơn bạn học với như .
Cảm ơn ...
“Khách sáo cái gì chứ?” Cố Tri Ý tức giận vỗ vai Ngô Cát Vi. Cô khỏi bật .
“Ôi, hai các thật là. Đâu gặp nữa , thương cảm như gì chứ?”
Đừng Hồ Tư Tuệ bình thường là một tùy tiện, nhưng lúc mắt cô cũng bắt đầu đỏ lên, chẳng qua cô khí quá mức thương mà thôi.
Tất cả đều đang hướng đến tương lai của , hẳn là phấn khởi hơn mới đúng.
Thái Thu Lan ở bên cạnh cũng phụ họa .
“ đấy, chúng sẽ cơ hội đến nhà tìm Vi Vi chơi.”
Mấy họ . họ thấy hốc mắt đang ửng đỏ lên của . thế là hẹn mà đều nở nụ .
“Đi thôi, một ngày như hôm nay, chúng ăn một chầu.” Cố Tri Ý hào hứng kêu gọi .
“Đi , hôm nay bà chủ Cố mời khách.” Hồ Tư Tuệ ôm bả vai Cố Tri Ý, lớn tiếng .
“Đi thôi!” Nói xong, họ cùng đến tiệm cơm gần đó nhất.
“Bà chủ, chúng cháu đến đây.” Mới cửa, Hồ Tư Tuệ hô hào bà chủ đang bưng thức ăn.
“Ôi, các cháu đến ? Tự tìm chỗ xuống nhé! Hôm nay ăn gì nào?” Bà chủ cũng nhiệt tình hỏi.
Đây là quán cơm mà mấy họ thường xuyên đến ăn cơm, bà chủ cũng cực kỳ quen thuộc với các cô .
“Không gì , thím cứ việc của , bọn cháu tự tìm chỗ .” Nói xong, Cố Tri Ý bên tự cầm bình lên, châm cho .