Cố Tri Ý may quần áo nên Lâm cửa, vẫn là Lâm Quân Trạch phát hiện , gọi một tiếng: "Mẹ!"
Đại Bảo và Nhị Bảo bắt đầu nhíu ríu, hai đứa theo Lâm bắt đầu lên án ruột.
"Bà nội, chỉ quần áo cho em gái, cháu và Đại Bảo đều ."
Cái miệng nhỏ cũng sắp treo ấm dầu .
“Các cháu là trai, cho em gái của các cháu .” Mẹ Lâm giống như cũng tự chủ hai đứar bé cho sai lệch, khiến bà cũng nghĩ rằng đứa bé trong bụng Cố Tri Ý là con gái.
Dù cảm giác của trẻ con chuẩn ?
Nghe Lâm , hai đứa bé mới vẻ 'như mới chứ' kiêu ngạo chết.
Cố Tri Ý cái giỏ trong tay Lâm, cô để kim chỉ trong tay xuống giỏ, đỡ vách tường lên, : "Mẹ, mang cái gì đến ?
Mẹ Lâm mở giỏ trong tay , lấy một ít rau xanh và mướp đắng cho Cố Tri Ý.
"Mới hái một ít rau trong vườn, mang qua cho các con một ít, rau phía vườn của các con một thời gian nữa mới hái ."
Cố Tri Ý cũng khách sáo, cô nhận đồ ăn, mang sang nhà bếp cất , thuận tiện rót cho Lâm một lý nước, đó : “ , đến mớ rau xanh ngoài vườn, còn cảm ơn .”
Mẹ Lâm thèm để ý : “Đều là nông dân cả, mấy chuyện thuận tay thôi.”
Mẹ Lâm bưng ly nước lên uống hết, đó chuẩn về, Cố Tri Ý nghĩ Cương Tử cũng sắp trở về quân đội .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-98.html.]
Tối hôm qua, Lâm còn sắp xếp một bữa ăn cơm chung, để sum họp với , cũng cùng ăn một bữa cơm.Mà suốt đoạn đường qua cũng may Cương Tử ở cạnh chăm sóc Lâm Quân Trạch nhiều.
Nên Cố Tri Ý lập tức với Lâm: “Mẹ, tối ngày mai, cha và cùng đến nhà ăn một bữa cơm nha!
Đoán chừng hai ngày nữa, Cương Tử cũng , xem như cảm ơn chăm sóc Lâm Quân Trạch trong suốt thời gian dài như thế.”
Mẹ Lâm cũng trong thời gian Cương Tử vất vả chăm sóc cho lão tứ, khó dịp đến một chuyến, mà mời một bữa cơm cũng đạo, thế là bà lập tức nhận lời.“Được , các con sắp xếp ! Ngày mai và các chị dâu sẽ đến sớm giúp con một tay.”
“Được ạ, thì cảm ơn !”
Cố Tri Ý xong, Lâm xách giỏ lên về nhà. Cố Tri Ý cũng định tiếp tục may quần áo nữa, cô thu dọn đồ , sang bếp chuẩn cơm trưa. Cố Tri Ý chuẩn một dĩa mướp đắng xào trứng, cắt một ít thịt hôm qua viên xào lên, thêm một món canh là .
Đến lúc Cố Tri Ý xong cơm trưa, vẫn thấy Cương Tử trở , Lâm Quân Trạch thấy thì : “Hẳn là Cương Tử về kịp , lẽ ăn ở huyện thành , chúng cũng đợi nữa, ăn cơm !”
Cố Tri Ý cũng cho rằng như , khó dịp gặp bạn bè từng trong quân đội, chắc chắn cùng ăn cơm, từ từ ôn chuyện cũ.
DTV
Không chờ Cương Tử nữa, cô dẫn Đại Bảo và Nhị Bảo rửa tay, ăn cơm.
Cố Tri Ý dùng bò viên của hôm qua món xào. Hôm qua nấu canh bò viên, hôm nay cô cắt bò viên thành hình hoa.
Màu sắc bò viên xào lên tươi, giống như mỗi một phần bò viên đều thấm đều nước tương, Đại Bảo và Nhị Bảo lên ghế , vươn tay đến thịt bò viên trong chén .
Hai đứa phối hợp với cầm lấy cái muỗng múc cả nửa ngày trời mới múc lên một phần bò viên, kịp chờ đợi cắn một ngụm ngay lập tức.
Cố Tri Ý nhắc nhở hai đứa cẩn thận còn nóng, nhưng lời còn kịp thì Nhị Bảo ‘ô’ lên một tiếng. Kết quả là bỏng, nhả phần bò viên chén, lè lưỡi về phía Cố Tri Ý, thở hồng hộc :
“A ~ a ~ nóng quá! Mẹ, nóng quá!”