Phương Kinh Quốc cố ý lấy lòng, Sở Nguyệt Nịnh trực tiếp như thấy, sải bước dài qua.
Sự coi thường lạnh nhạt như một cái tát mặt Phương Kinh Quốc.
Phương Kinh Quốc hổ thôi, "Ha, đúng là con gái lớn tính tình thất thường."
"Thất thường?" Kiều Tinh khó chịu, lên tiếng, "Chị thiếu chỗ ở, nếu chị , Kiều thị nhiều biệt thự cao cấp để chị lựa chọn."
Kiều Tử Uyên cũng lạnh mặt.
Bầu khí trở nên ngượng ngùng.
Phương Kinh Quốc căng da đầu dẫn biệt thự.
Vừa mới bước biệt thự, Sở Nguyệt Nịnh cảm thấy một luồng khí lạnh ập đến.
Với trực giác nhạy bén, cô ngước mắt lên và thấy một bàn thờ đặt ở phòng khách, đó một con cóc màu đen to lớn, đôi mắt đỏ như m.á.u chằm chằm cô. Kiều Tinh theo nhà, cảm giác khí lạnh như gió băng thổi qua, khiến cả run lên, quấn chặt áo vest, mắt khắp nơi, "Ôi? Sao lạnh thế?"
DTV
Hắn cảm thấy nghi ngờ.
Mùa đông ở Hương Giang, nhiệt độ thấp nhất cũng 10 độ C.
Theo lý lẽ, bên ngoài gió thì sẽ lạnh hơn. Vậy bên trong lạnh như hầm băng ?
Nhớ khi vô tình thấy sát khí.
Phản ứng đầu tiên của Kiều Tinh là gần, lén lút đến bên cạnh Sở Nguyệt Nịnh, nhỏ giọng hỏi.
"Chị, biệt thự nhà họ Phương gì ?"
"Ừm." Sở Nguyệt Nịnh nhẹ nhàng gật đầu.
Kiều Tinh gật đầu như hiểu, nháy mắt Phương Kinh Quốc với ánh mắt khinh bỉ. Phương Kinh Quốc trừng mắt mà hiểu .
Trong đại sảnh nhiều doanh nhân.
Đại diện cho nhiều lĩnh vực khác .
Sở Nguyệt Nịnh chằm chằm những sợi tơ kim sắc trần nhà phòng khách, những sợi tơ kéo dài từ chỗ khách đến cóc, mang theo ánh sáng nhàn nhạt lơ lửng trong trung, từ từ di chuyển về phía cóc vàng.
"Ngồi ở góc là tổng giám đốc ngân hàng Hối Phong ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-241.html.]
Cô thu hồi ánh mắt, sang Kiều Tử Uyên.
Kiều Tử Uyên chủ động giới thiệu, "Hôm nay hầu hết những mặt ở đây đều ảnh hưởng nhỏ trong giới thương nghiệp."
Anh thấy Sở Nguyệt Nịnh vẫn luôn những nhân vật trong phòng khách, cho rằng cô cảm thấy hứng thú, "Nếu yêu cầu gì, thể giúp cô quen với họ."
"Không cần." Sở Nguyệt Nịnh mỉm từ chối.
Kiều Tinh vội vàng lắc đầu, nhỏ giọng : "Anh, chị cảm thấy nơi vấn đề."
"Có vấn đề?" Kiều Tử Uyên ngạc nhiên, cũng cảm thấy khó hiểu.
Mối quan hệ của Phương Kinh Quốc trong một đêm tăng lên nhiều.
Hôm đó khi ông tự đến Kiều thị bái phỏng, hiểu Kiều Tử Uyên cho văn phòng, thậm chí còn suy nghĩ nhiều, hai bên ký kết hợp tác một mảnh đất.
Nếu như đây, nhất định suy nghĩ kỹ lưỡng một phen.
Vô sợi khí tơ kim sắc cùng với cóc trong hộp thờ kết nối với , che kín bộ phòng khách, ai thể thấy mạng lưới tơ.
Rõ ràng nhà họ Phương đang sử dụng tà thuật để mượn vận.
Người mượn vận sẽ vô cớ thiết với nhà họ Phương, dùng vận may của họ để giúp nhà họ Phương thăng tiến.
Sở Nguyệt Nịnh lấy từ trong túi hai lá bùa đưa cho Kiều Tinh và Kiều Tử Uyên.
"Dán lên ."
Kiều Tinh nhận lấy bùa, vội vàng nhét túi áo vest bên trong, dán lên n.g.ự.c và thở phào nhẹ nhõm: "An ."
"Vẫn là bùa của chị thể khiến cảm thấy an ."
Kiều Tử Uyên nhéo nhéo lá bùa, lá bùa hình tam giác nhỏ màu vàng vẽ hoa văn màu đỏ.
Anh cảm thấy tò mò.
"Erice đây cũng sử dụng loại bùa ?"
"Chu cảnh sát?" Sở Nguyệt Nịnh đây qua tên tiếng Anh của , đó gật đầu, "Trước đây cho một lá bùa."
"Cảm ơn." Kiều Tử Uyên đeo bùa hộ mệnh lên .
Ngay lập tức cảm thấy cảm giác âm hàn tan biến, trong cơ thể như sưởi ấm bởi ánh mặt trời. Không ai thể thấy đường vàng cũng đứt đoạn giữa trung.