Sài Tư Tuyết dẩu miệng: "Cái gì , chúng là bạn mà! Nếu yêu đương lỡ chia tay, chẳng em sẽ mất chỗ dựa ?"
"Yên tâm, sẽ để chuyện đó xảy ."
Giọng dịu dàng của nam thanh niên khiến mặt Sài Tư Tuyết đỏ bừng.
Sở Nguyệt Nịnh thấy tình cảm của hai hàn gắn cũng cảm thấy an ủi: "Vậy khi nào chọn ngày kết hôn thì đến tìm nhé."
"Nhất định sẽ." Nam thanh niên mỉm .
"Hừ! Cái gì ! Ai kết hôn với !" Sài Tư Tuyết thẹn thùng đầu, dám nam thanh niên.
Hai cãi ầm ĩ rời .
Trương Kiến Đức bóng dáng hai yêu , lấy điếu thuốc hút và cảm thán: "Thật là hạnh phúc."
Sở Nguyệt Nịnh mới phát hiện Trương Kiến Đức khi nào đây.
"Anh Đức?"
"Nịnh Nịnh." Trương Kiến Đức tủm tỉm lấy một chai rượu vang đỏ: "A Hoa mang đây cho em ?"
Sở Nguyệt Nịnh nhận lấy chai rượu vang đỏ, xem ngày sản xuất, 60 năm rượu vang quả thật tồi, tầm mắt về phía quầy bar trống rỗng, xe của A Hoa cũng thấy, ngoái đầu quán ăn đang bận rộn pha .
"A Hoa ?"
DTV
"Vừa mới đưa nó mua thuốc, hẳn là một lát nữa sẽ đây." Trương Kiến Đức hút một ngụm thuốc: "Cuối cùng mây tan cũng thấy trăng sáng, Trần Như Vân là nữ doanh nhân thành công, A Hoa cần chịu khổ nữa."
Nhìn thấy Lâm Gia Hoa chịu nhiều khổ sở trong nhiều năm như , Trương Kiến Đức cũng cảm thấy vui mừng.
" ." Sở Nguyệt Nịnh : "Sau đều là cuộc sống sung sướng giàu sang."
Vừa dứt lời, Lâm Gia Hoa xách theo mấy túi thực phẩm chức năng xuất hiện.
"Nịnh Nịnh!"
"Sao mua nhiều thực phẩm chức năng ?" Sở Nguyệt Nịnh thấy ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-262.html.]
Cô chớp chớp mắt: "Dì Trần ?"
"Mẹ hai ngày nay quá xúc động nên về khách sạn nghỉ ngơi." Lâm Gia Hoa và Trần Như Vân đoàn tụ hai ngày xa cách, hai con nhiều thời gian để hàn gắn hơn hai mươi năm xa cách.
"Đại khái, huyết thống là thứ thể chối bỏ ."
Chỉ hai ngày, Trần Như Vân ở Hương Giang nắm rõ hơn hai mươi năm cuộc đời của Lâm Gia Hoa.
Bà con trai chịu nhiều thiệt thòi, bỏ học từ nhỏ để nuôi hai đứa em gái bạch nhãn lang và kiếm tiền nuôi sống cả gia đình.
Trần Như Vân tức giận đến mức đập nát nhà họ Lâm.
Tuy nhiên, Lâm Gia Hoa ngăn bà .
"Bất kể thế nào, vẫn còn sống. Lâm gia thiếu hơn hai mươi vạn tệ chắc chắn cuộc sống sẽ chẳng , chỉ cần họ đến quấy rối nữa là ."
Lâm Gia Hoa vốn là mềm lòng, bằng cũng Lâm gia khống chế hơn hai mươi năm.
Sở Nguyệt Nịnh cảm thấy mỗi một phận khác , nên cô can thiệp. Thấy Lâm Gia Hoa đưa cho một túi thực phẩm chức năng lớn, cô ngạc nhiên hỏi.
"Sao mua đồ cho ?"
"Cô xem thích ? Không thích thì mua thêm cho cô." Lâm Gia Hoa .
Trương Kiến Đức liếc , thốt lên: "Ôi, mua nhiều vây cá tổ yến như thật bổ."
"Nịnh Nịnh thích thì để cho , ngại ."
"Anh Đức, đương nhiên cũng thể thiếu ." Lâm Gia Hoa lấy một túi đồ lớn, "Còn cả của bà A Sơn, Quang."
Mỗi từng giúp đỡ Lâm Gia Hoa đều mua quà.
Thấy , Trương Kiến Đức tỏ nghiêm túc, liên tục hút mấy điếu thuốc nhận quà, "Giữa bạn bè cần . Nói , gì?"
"Quả nhiên thể lừa Đức." Lâm Gia Hoa bất đắc dĩ , "Mẹ sự nghiệp ở Thâm Quyến, bà hàn gắn tình cảm với nhiều năm xa cách. Sau khi cân nhắc lợi hại, chỉ thể đến Thâm Quyến."
Sở Nguyệt Nịnh đặt đồ xuống xe, "Đã suy nghĩ kỹ ?"
"Đã suy nghĩ kỹ ." Lâm Gia Hoa , chút thoải mái, " luôn khao khát yêu thương bởi gia đình, giờ tìm ruột, may mắn là còn sớm, còn thể ở bên cạnh bà để báo hiếu. Chỉ tiếc là xa các bạn ở đây."