Ngày qua ngày theo dõi, chỉ để g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương.
Đây là mối thù hận to lớn đến mức nào?
Cam Nhất Tổ mới trường lâu, cuộc sống tương đối đơn giản. Vào tổ trọng án, đa hung thủ g.i.ế.c đều hành động theo cảm xúc nhất thời, ít khi gặp loại hung thủ kế hoạch lâu dài như .
La Thất Trung trầm tư một lát, mới : "Chuyện khiến nhớ đến một vụ án diệt môn thảm khốc xảy cách đây nhiều năm. Hung thủ cũng theo dõi nạn nhân trong vài năm, tiên g.i.ế.c c.h.ế.t vợ và con nhỏ, đó giả vờ thành nhà c.h.ế.t để sát hại nốt những đàn ông còn trong gia đình."
Nói xong.
La Thất Trung như ý thức điều gì, Thi Bác Nhân, lo lắng: "A Nhân, chứ?"
"Sao?" Thi Bác Nhân bật đau đớn khi uống hoa cúc, uống xong đặt chén xuống: " thể ?"
"Ai, nhường chỗ!" Anh Phương đeo găng tay bưng nồi canh nóng hổi đến, Cam Nhất Tổ và La Thất Trung vội vàng nhường chỗ cho xuống.
"Các sếp các đang bàn luận về vụ án ?" Anh Phương tươi rói đốt lửa cho đáy nồi, "Khi chú Trung về vụ án diệt môn thảm khốc, chợt nhớ đến 20 năm , khi còn nhỏ, cũng từng gặp một vụ như ở ruộng cát, chủ tiệm và vợ bán hoành thánh nổi tiếng, ai ngờ, hung thủ g.i.ế.c chết, chỉ còn hai đứa trẻ đáng thương."
"Nhiều năm trôi qua như , hung thủ vẫn bắt quy án. Cũng bao giờ mới bắt ."
Cam Nhất Tổ thấy hung thủ vẫn bắt quy án, cảm thấy kinh ngạc: "20 năm mà vẫn bắt ? Thủ đoạn gây án của hung thủ cao minh ?"
"Chuyện thì rõ lắm." Anh Phương thở dài: "Hai bé trai trong một đêm mất cha , cũng lạc ."
"Còn thể như nào , nếu đời thì chỉ thể đưa đến viện phúc lợi. Cuộc sống của trẻ em ở viện phúc lợi thảm thương." Cam Nhất Tổ đang thì chị Phương bưng kem đến.
Chu Phong Húc đến gần, hỗ trợ bưng kem bàn.
Trên lớp kem sữa đông hai tầng bày một quả cầu kem tuyết vàng nhạt, bên cạnh cắm một chiếc muỗng bạc nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-308.html.]
Sở Nguyệt Nịnh cong mắt nhận lấy, "Cảm ơn."
DTV
"Thích thì cứ ăn, cần tiết kiệm tiền cho ." Chu Phong Húc thấy đáy mắt cô gái đầy ắp ý vui vẻ, cũng khỏi bật và gọi Anh Phương mang thêm một món thịt bò và thịt dê béo.
Sở Nguyệt Nịnh im lặng ăn kem, nhạy cảm cảm thấy gì đó , thấy Thi Bác Nhân đó im lặng, vẻ hứng thú.
Cô thở dài.
Cho nên.
Mất cha , từ nhỏ sống nương tựa lẫn với em trai là thực sự khó khăn nhỉ?
---
Tiếng chuông tan học vang lên.
Sở Di liền cùng bạn học thiết khỏi lớp học, hai tìm chỗ bên bồn hoa.
Trần Mễ Hân xoa cánh tay đau nhức, liếc bên cạnh.
Cô gái mặc đồng phục thủy thủ, mái tóc cột thành đuôi ngựa cao, khuôn mặt nhỏ nhắn mang vẻ hồng hào khỏe mạnh, tràn đầy sức sống và hoạt bát. Hoàn vẻ gì là mệt mỏi buồn ngủ.
"A Di, tối hôm qua dọn nước khoáng cánh tay tớ đau nhức quá. Cậu ?" Trần Mễ Hân hỏi.
Sở Di cử động cánh tay, đuôi ngựa theo đó lắc lư, "Tớ ."
Thấy bạn liên tục xoa cánh tay, Sở Di an ủi: "Có lẽ tớ quen . Dọn nhiều chắc chắn sẽ còn đau nữa."
"Thật ư?" Trần Mễ Hân bỗng dâng trào hy vọng và ý chí chiến đấu, "Vậy tối nay chúng cùng bán nước khoáng nhé!"
"Được thôi." Sở Di lấy từ trong túi 150 đồng tiền, "Đây là tiền tớ chia cho tối hôm qua."
Trần Mễ Hân thấy tiền, lập tức quên hết cảm giác đau nhức, háo hức nhận lấy và hôn lên tờ tiền, "Vẫn là A Di thông minh nhất, bằng ai còn thể bán nước khoáng trong sân vận động nữa."