Ngoài Sở Di, các học sinh khác trong lớp cũng gặp nhiều vấn đề khác . Là chủ nhiệm lớp, thầy giáo Dương giúp các em giảm bớt áp lực.
Do , tổ chức hoạt động dã ngoại ngoại thành .
Thầy giáo Dương hiểu rằng việc thầy giáo rời thể khiến các học sinh thoải mái hơn, vì nửa tiếng, khéo léo dậy và rời .
Quả nhiên, khi thầy giáo , các học sinh đều buông thả bản .
Trời tối đen như mực, gió thổi hiu hiu.
Ngọn lửa bập bùng tỏa những tia lửa nhỏ li ti.
Một nam sinh cầm đèn pin chống cằm, cố ý bằng giọng trầm: "Các bạn qua câu chuyện về bờ cát Vịnh Thiển Thủy ?"
"Thật bí ẩn, thật đáng ngạc nhiên."
Bị bạn học trêu chọc bằng câu chuyện ma quái, các bạn học sinh đều ngừng ăn uống, háo hức rằng họ từng qua.
Do sự thúc giục ngừng của các bạn, nam sinh mới vội vàng kể về câu chuyện ma quái bờ cát Vịnh Thiển Thủy.
"Bờ cát Vịnh Thiển Thủy nổi tiếng với vẻ của nó lúc hoàng hôn. Theo truyền thuyết, từ xa xưa đến nay ít cặp yêu vì hẹn hò lãng mạn mà nhảy xuống biển tự vẫn. Trong xã hội phong kiến bức bách, họ chủ yếu là vì những lý do khác mà thể ở bên dương thế."
"Càng ngày càng nhiều chết, oán khí càng ngày càng nặng. Vì ..."
Nam sinh cầm đèn pin cố ý dừng , các bạn học một cách đầy ẩn ý, "Nơi đây bắt đầu... ma."
Nói xong.
"Hú!" Một tiếng.
Một nam sinh khác từ phía nam sinh nhảy mặt quỷ.
"A a a a a."
"Ma a!"
Nhiều nữ sinh nhát gan dọa chạy .
"Ha ha ha ha." Hai nam sinh thấy thật sự dọa , liền tít mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-324.html.]
"Nhàm chán." Sở Di trợn mắt, "Thật vô vị."
Cô ngẩng đầu lên bầu trời trăng tròn, nhớ đến Sở Nguyệt Nịnh, chị gái ở nhà thế nào.
Gió đêm thổi nhẹ, se lạnh.
DTV
Sở Di nhặt thẻ nướng BBQ xếp chồng lên bỏ túi rác, đó dắt Trần Mễ Hân dạo bờ biển. Nước biển dâng lên do thủy triều chậm rãi, đây là đầu tiên trong suốt thời gian ở Hương Giang cô thấy biển rộng, cô tò mò đưa tay nước biển, cảm nhận độ ấm của nước biển.
Bỗng nhiên.
Có một dòng chảy chạm cánh tay của cô, mang theo cảm giác lạnh lẽo.
Sở Di cảm thấy kỳ quái, bám lấy phát hiện đó là một vật thể hình trụ, trơn trượt một lớp màng. Bỗng nhiên, vật thể hình trụ đột ngột dùng một lực kéo cô trong biển.
Sở Di định hình, nhấc tay lên, "Chẳng lẽ là cá ?"
Cá biển và cá nước ngọt khác , cảm giác trơn trượt hẳn là cũng bình thường? Hay là sứa?
Trần Mễ Hân vui vẻ đá nước biển, thấy Sở Di ngây liền hỏi: "Sao ?"
"Không ." Sở Di dứt lời, liền cảm thấy túi một trận nóng hổi, cô vội vàng móc túi một đống bùn, tức khắc uể oải, " Bùa chị gái vẽ thành bùn nữa."
Bùa hiểu biến thành bùn.
Hai cũng tâm trạng chơi, từng trở về lều trại nghỉ ngơi.
Nửa đêm.
Chỉ một tiếng thét chói tai, Sở Di mới buồn ngủ bừng tỉnh.
Có bạn học kêu: "Mau đến giúp đỡ, Diệp Sơ Tuyết rơi xuống biển, ai thảm lông ?"
---
Sở Nguyệt Nịnh nhận vé cửa buổi múa ba lê của Doãn Dao hai ngày .
Doãn Dao diện một chiếc váy liền áo màu trắng, quán bar cùng với cha của Doãn gia.
Cha Doãn gia về sự việc, họ vô cùng cảm kích cúi đầu cảm ơn Sở Nguyệt Nịnh. Mẹ Doãn càng ngừng lau nước mắt: "Sở đại sư, thực sự là nhờ ơn của cô. Nếu , Dao Dao căn bản thể lên nữa."
Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu: "Không cần cảm ơn , Doãn Dao vốn hy vọng hồi phục."
Cha Doãn: "Đại sư quá khiêm tốn , các giáo sư y khoa bên Mỹ đa rằng kiên trì phục hồi chức năng lẽ vài thập kỷ mới hy vọng lên, nhưng cũng chỉ là một phần ngàn cơ hội."