Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 497

Cập nhật lúc: 2025-03-29 01:44:01
Lượt xem: 98

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Vị hiểu lầm ." Lý Sĩ Hiển giơ lên bàn tay gầy gò như cành củi khô, nhét một đoàn công đức màu vàng nhạt cơ thể Hà Tử.

"Lúc sinh thời từng là Trạng Nguyên triều Thanh, từ quan lục phẩm từng nhiều việc . Giờ đây hơn trăm năm mà hồn phách vẫn tan biến, tất cả đều nhờ đoàn công đức . Giờ đây, đưa nó cho đứa trẻ cũng là hy vọng nó thể che chở đứa trẻ , thể đền bù cho sai lầm của ."

Quan Nguyên Hương cầu cứu Sở Nguyệt Nịnh: "Đại sư..."

Sở Nguyệt Nịnh Hà Tử, âm khí lây nhiễm nặng nề nhưng công đức cứu trở về, gật đầu: " , thành vấn đề."

Quan Nguyên Hương mới thở phào nhẹ nhõm, cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Hà Tử, vị quan thanh liêm tiều tụy, nghĩ đến việc đối phương chờ tiền giấy, nhưng đợi một trăm năm.

Ngày nay, ai thiêu tiền là hàng chục triệu, hàng trăm triệu chứ?

Chỉ mỗi một tờ, còn Hà Tử nghịch ngợm nhặt .

cũng áy náy : "Rất xin lấy tiền giấy mà ông đợi một trăm năm mới ."

Lý Sĩ Hiển xua tay, đến mặt Sở Nguyệt Nịnh, một nữa cảm nhận tinh thần phấn chấn của sống, ông như trải qua mấy kiếp .

Ông , việc mang hồn phách của sống mà phép là một tội ác tày trời.

Ông cũng hy vọng xa vời thể rời tổn hại gì.

"Sở đại sư, cầu xin cô rủ lòng thương xót, cho phép lưu một phần hồn phách, để thể gặp gặp."

Sở Nguyệt Nịnh : "Đánh tan ba hồn sáu phách của ông, giữ một phần hồn phách ích gì? Ông thậm chí thể ghi nhớ ký ức."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-497.html.]

DTV

Lý Sĩ Hiển khổ : "Đủ , chỉ cần thành tâm nguyện trăm năm của là đủ."

Khán giả bắt đầu cảm thấy hứng thú.

Chương trình huyền học chỉ tìm diễn viên mà còn dàn dựng kịch bản ư?

tò mò hỏi: "Tâm nguyện trăm năm của ông là gì?"

Lý Sĩ Hiển hồi tưởng vẻ mặt hoảng sợ đây, trải qua hơn một trăm năm, ông quên nhiều chuyện, nhưng vẫn thể quên yêu dấu của .

Thấy sống tò mò, ông cũng giấu giếm: "Trăm năm , từng là quan lục phẩm, phụ trách biên soạn sách vở trong Hàn Lâm Viện, quen một con gái cùng quê, đầy hai năm xin thánh chỉ thành hôn."

Nhớ những năm tháng đẽ , ánh mắt Lý Sĩ Hiển vẫn hướng về phía , nhưng nhanh chóng chuyển sang bi thương.

"Sau khi thành hôn, vợ chồng chúng mực yêu thương , sống hòa thuận êm ấm. Vợ cả sinh cho ba con, nhưng chỉ vài năm , nàng mắc bệnh qua đời."

hỏi: "Tại ông thể lấy vợ khác?"

Lý Sĩ Hiển chua xót : "Lấy vợ khác ư? gặp phụ nữ xinh nhất, động lòng nhất đời , thể những phụ nữ phàm tục khác nữa?"

"Vợ chồng từng hẹn ước rằng ai c.h.ế.t cũng đợi ở cầu Nại Hà. Sau khi vợ qua đời, từng đau lòng chết, nhưng ba đứa con còn thành niên, chỉ thể nén bi thương dậy."

"Sau đó, quan ở địa phương, gánh vác trách nhiệm của cả một thành trì, càng thể c.h.ế.t . Cuối cùng, ngày tận mạng cũng đến."

Lại hỏi: "Sau khi chết, ông tìm vợ ?"

Lý Sĩ Hiển lắc đầu: "Không, khi xuống địa phủ, tìm kiếm nhiều nơi nhưng vẫn thể gặp Mạn Nương. Sau nhiều năm hỏi han, mới những c.h.ế.t ở địa phủ thể việc ở bờ bên sông Vong Xuyên, chỉ cần hộ tịch ghi nhận cầu. ... Vé tàu bờ bên sông Vong Xuyên cần tiền giấy từ ngân hàng Thiên Địa, loại tiền chỉ con cháu đốt cho tổ tiên mới , mà ai đốt tiền giấy cho cả."

Loading...