Thi Bác Nhân bầu trời hoàng hôn rực rỡ phía xa, cảm thán: "Thật tuyệt, đầu tiên thể tan tầm và cảm nhận vẻ của hoàng hôn."
"Ôi ôi ôi ôi..." Cam Nhất Tổ hoàng hôn rực rỡ, nước mắt trào , "Lâu lắm ngắm hoàng hôn như ! Có chị Nịnh thật quá !"
Chú Trung cầm ly cà phê, những chú chim bay lượn bầu trời hoàng hôn, cũng nhẹ nhàng cảm thán: "Tuyệt vời, hôm nay về nhà cuối cùng cần dỗ dành bà xã."
Ông thường xuyên tan tầm muộn, khi về đến nhà trời tối đen, bà xã và con gái đều ngủ. Chờ ông rón rén phòng ngủ, nhấc chăn lên giường, bà xã liền mở mắt.
Ông bỏ lỡ nhiều thời gian bên gia đình, điều cũng dễ hiểu vì bà xã hài lòng.
Lúc , chú Trung chỉ còn cách cố gắng nén buồn ngủ để ôm bà xã dỗ dành.
Đêm nay, cuối cùng cũng cần.
Lần đầu tiên trong đời, phá án trong hai tiếng.
Mọi đều cảm thấy vô cùng phấn khích, bộc lộ những cảm xúc khác , nhưng đều chung một điều ——
Cùng một tiếng thở dài.
"Có Nịnh Nịnh ở, thật tuyệt."
Ngay đó, "ầm!" một tiếng.
Một mớ phân chim rơi ly cà phê của chú Trung.
Niềm vui khuôn mặt chú Trung dần tan biến, một nữa bật ầm ĩ.
---
5 giờ chiều, Hương Giang đúng là giờ cao điểm tan tầm, tàu điện ngầm, xe buýt đều chật ních .
Tổ D cuối cùng cũng theo dòng , xuống xe sớm một trạm. Chú Trung về nhà, bốn còn đến nhà hàng hải sản nổi tiếng nhất Du Tiêm Vượng để ăn một bữa hải sản thịnh soạn.
Mua xong vé, Chu Phong Húc ở cửa hàng, thấy trời còn sớm, bèn sờ sờ gáy, hỏi vu vơ: "Nịnh Nịnh, cô thích b.ắ.n bia ?"
DTV
Bắn bia?
Sở Nguyệt Nịnh nghĩ ngay đến những tin tức b.ắ.n bia thường xuyên phát TV,
"Trên sân tập ? Không thích, thích dùng bùa hơn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-637.html.]
Chu Phong Húc cô hiểu lầm, bèn bật giải thích: "Là trò chơi b.ắ.n bia đổi thưởng, tối nay sẽ náo nhiệt, cô ?"
"Có thể đổi thưởng ?"
Mắt Sở Nguyệt Nịnh sáng dần lên, nhớ đến những món đồ Sở Di thích, giọng điệu cũng trở nên phấn khích: "Có đào viên nhỏ ?"
Anh đào viên nhỏ?
Nụ môi Chu Phong Húc cứng đờ, dẫm chân xuống đất bên cạnh, nghiêng hỏi bên cạnh: "Anh đào viên nhỏ là gì?"
Thi Bác Nhân đang xem tin tức điện thoại, ngẩng đầu lên kinh ngạc: "Hả? Anh đào viên nhỏcà? Quá lạc hậu ."
Đó là đào viên nhỏ, manga anime hiện tại ở Hương Giang già trẻ trai gái ai cũng .
À.
Anh Húc .
Thi Bác Nhân to hơn một chút, Chu Phong Húc dẫm đá, đành giải thích: "Là nhân vật chính trong một bộ manga anime, hiện tại nhiều cô gái thích đó, hừ."
Nói xong, Thi Bác Nhân hếch cằm, hiệu cho cô gái qua mặt, mặc váy liền áo màu vàng rực rỡ với mũ dưa màu vàng.
"Cô còn là cosplay đào nhỏ ."
Chu Phong Húc với trí tưởng tượng phong phú nhất liên tưởng đến đào viên nhỏ → nhân vật chính manga anime → thú nhồi bông.
Lại dẫm chân xuống đất.
Hắn về phía Nịnh Nịnh, gật đầu: "Có."
Hắn nhớ công ty thương mại của gia đình .
Dù nhà hàng , cũng thể sắp xếp đưa thú nhồi bông đến đây.
Sở Nguyệt Nịnh suy nghĩ một lúc gật đầu: "Đi!"
Một tiếng .
Ăn xong, đến công viên trò chơi.
Bóng tối dần bao trùm, các trò chơi trong công viên đều bật đèn, ngựa gỗ xoay tròn chậm rãi, những chiếc đèn ngựa rực rỡ theo nhịp xoay, thể tả.
Sở Nguyệt Nịnh và Chu Phong Húc ngang qua một quán bóng bay.
Một màn sân khấu màu đỏ chói lọi, đó bày biện vài hàng bóng bay theo quy tắc, bên chất đầy những con búp bê vải thú nhồi bông. Nhiều chơi nên nhiều thú nhồi bông đều rơi từ cao xuống đất.