Cam Nhất Tổ nhớ đến gia thế của ai đó, liền hỏi: "Anh Húc, nhà cũng biệt thự cao cấp như ?"
Chu Phong Húc đang giúp đỡ lắp máy bàn, Sở Nguyệt Nịnh ở bên cạnh lau chùi, đôi tay trắng nõn dính đầy bụi bặm.
Sở Nguyệt Nịnh lau xong, định rửa tay, bắt gặp, cô ngước mắt lên đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Chu Phong Húc.
"Em buông , cho." (chuyển xưng hô em nhé cả nhà)
DTV
Nói xong, mới trả lời Cam Nhất Tổ: “ rõ lắm về những thứ . Nếu về diện tích, thì cũng chênh lệch nhiều lắm."
"Không chênh lệch lắm?"
Cam Nhất Tổ che miệng ngưỡng mộ, nước mắt suýt trào .
"Đâu chỉ , nhà Húc nhiều bất động sản, đếm xuể, chỉ ở Hương Giang, mà còn ở Đại Lục, Anh, Mỹ, đều bất động sản." Thi Bác Nhân tỏ khá hiểu .
Lúc còn học, Chu Phong Húc vô cùng giản dị,
Ai thể nghĩ rằng một ấm con nhà giàu đỉnh cao ở Hương Giang lăn lộn trong lòng học cảnh sát chứ? Con nhà giàu khác du học, thì cũng học tài chính để kế thừa tài sản gia tộc.
Cần rằng ở Hương Giang cảnh sát thực sự là liều lĩnh mạng sống.
Chu Phong Húc là ngoại lệ duy nhất.
Dọn dẹp xong, năm cùng ban công bên cạnh.
Hoàng hôn dần buông xuống, lầu là hồ bơi dựa sườn núi, xa xa là những ngọn núi xanh mướt và tiếng chim nhỏ ríu rít khi về tổ.
Sở Nguyệt Nịnh hít thở khí trong lành của núi rừng, cô cảm thấy thoải mái nên nhắm mắt .
Cảm nhận linh khí của núi rừng bằng cả cơ thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-677.html.]
Bên ngoài tòa nhà là hàng rào nghệ thuật, bằng trụ màu trắng. Cổng và cổng đều khóa, dễ dàng cho kẻ trộm đột nhập.
Chu Phong Húc quan sát xong, : "Ngày mai sẽ sắp xếp bảo vệ đến đây."
Hiện giờ ở Hương Giang nhiều tên trộm súng, nếu đột nhập ban đêm, thì ai thể đảm bảo an cho hai cô gái .
Càng nghĩ, càng lo lắng.
Biệt thự Xuyên Vân, nhớ rõ cũng tặng một căn cho Chu gia, bằng , đêm nay dọn đến đây cũng .
Thi Bác Nhân yên lặng về phía núi rừng, cũng đột nhiên im lặng, lấy từ túi một tấm ảnh gia đình, trong ảnh là một cặp vợ chồng trẻ tuổi, nắm tay hai con trai.
Anh vuốt ve khuôn mặt trẻ trung của vợ chồng trong ảnh, mắt rưng rưng, dán tấm ảnh lên ngực. Hướng về phía núi rừng bên ngoài, : "Ba , ba xem , Hương Giang một ngày trời như thế nào đây."
Cam Nhất Tổ vẫn hiểu chuyện gì xảy với Thi Bác Nhân, bèn nhỏ giọng hỏi Chu Phong Húc: "Anh Húc, chúng từng Nhân nhắc đến cha nhỉ?"
Chu Phong Húc trầm mặc đáp: "Cậu còn nhớ ? Lúc ở quán đồ nướng, ông chủ nhắc đến vụ một quán ăn hoành thánh diệt môn mà hung thủ vẫn đền tội."
Cam Nhất Tổ sửng sốt.
Chu Phong Húc : “Đó chính là ba của Bác Nhân.”
Một gia đình bốn sát hại thảm khốc. Cặp vợ chồng trẻ tuổi thiệt mạng, để hai đứa con nhỏ mồ côi, nuôi dưỡng trong viện phúc lợi. Hai em Thi gia, vì trả thù cho cha , đều trở thành cảnh sát.
Thật đáng tiếc, nhiều thập kỷ trôi qua mà hung thủ vẫn lộ diện.
Mọi đều chìm trong im lặng nặng nề.
Thi Bác Nhân phá vỡ bầu khí ảm đạm, lấy bức ảnh chụp t.h.i t.h.ể cha khỏi n.g.ự.c áo, "Anh em, đừng buồn nữa! nhất định sẽ bắt hung thủ thôi!"
Ánh hoàng hôn kim sắc nhuộm lên khuôn mặt trắng nõn của Sở Nguyệt Nịnh. Cô ngước đầu nhắm mắt hồi lâu, đó mở mắt Thi Bác Nhân, " sẽ giúp ."
Ngay từ ngày đầu tiên cùng phá án, Sở Nguyệt Nịnh nhận Thi Bác Nhân vẫn luôn ám ảnh bởi vụ án năm xưa.
"Anh Nhân, cũng sẽ giúp !" Cam Nhất Tổ hề về quá khứ bi thảm của Thi Bác Nhân. Hắn hít mũi sụt sịt, nhanh chóng bò dậy và ôm chầm lấy Thi Bác Nhân.